Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giờ mày còn cảm thấy ông đây không dám giết mày nữa không?”

Giọng điệu Lý Trạch Vũ rét lạnh chất vấn nói.

“Không… Không sao, dù gì… Mày cũng chết chắc rồi!”

Tiêu Thiến Thu đứt quãng khó khăn mở miệng nói.

Lý Trạch Vũ ngồi xổm trước mắt cô ta cười lạnh nói: “Khi xuống dưới đó nhớ giải thích với Khương Mộ Bạch, ông đây đã cho mày cơ hội, là tự mày không biết quý trọng!”

Tiêu thiến thu hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nhưng ý cưới trên môi lại càng đậm.

Từ đầu đến cuối cô ta không có ý định có thể tự tay giết chết Lý Trạch Vũ, hết thảy tất cả chỉ là vì muốn dẫn dụ người phía sau cô ta, sau đó là bức ép anh phải ra tay với binh sĩ.

Cứ như vậy Lý Trạch Vũ khó mà thoát được kiếp nạn này, cô ta đã có thể trả thù thay người trong lòng của mình.

“À tao quên nói với mày một chuyện.”

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một cái bổ sung nói: “Ông đây có kim bài miễn tử, đừng nói là ra tay với binh sĩ Tàng Nam, dù cho có hủy diệt cả quân khu Tàng Nam cũng không ai dám động tới tao!”

Kim bài miễn tử?

Lúc tắt thở, Tiêu Thiến Thu bỗng trợn tròng hai mắt, hình như là nhớ ra điều gì, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Binh sĩ Tàng Nam tuy là phát động công kích trước, nhưng năng lực tác chiến so với Hổ Khiếu không chỉ cách xa một xíu.

Khai hỏa chiến đấu không đến mười mấy phút, binh sĩ Tàng Nam chết ít nhất cũng hơn hai ngàn người, Hổ Khiếu quân hoàn toàn áp đảo tàn sát.

Thế là, dưới sự khuyên can và cam đoan của Lý Trạch Vũ, toàn quân Tàng Nam đều buông vũ khí xuống.

Tắc Bắc.

Bản mặt già của Hách Liên Vô Tình dữ tợn, có thể thấy giờ lão ta đang rất giận.

Mà người đang quỳ trên mặt đất Tả Trung Nhân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Trung Nhân, chẳng lẽ ngươi không có lời giải thích nào với bổn tọa ư?”

Hách Liên Vô Tình không giận tự uy mà nói.

“Sư phụ… Đệ tử… Đệ tử cũng không ngờ sẽ như vậy!”

Sắc mặt Tả Trung Nhân khó coi hơn cả nuốt phải ruồi.

Yêu Cơ bên cạnh cười nói: “Kỳ chủ Tả trêu đùa Thánh Vương, chẳng lẽ một câu ‘Không ngờ đến’ thì có thể lắp kiếm cho qua ư?”

“Yêu Cơ, bà đừng có ngâm máu phun người, tôi khi nào dám trêu đùa sư phụ?”

Tả Trung Nhân không kìm được giận chất vấn.

Yêu Cơ chỉ trời chiều bên ngoài lều, giống như cười mà không phải cười nói: “Chính kỳ chủ Tả tự mình hứa trước khi trời sáng sẽ khiến cho tam đại thánh địa triệt để biến mất, nhưng bây giờ thì sao?”

“Bà…”

Thấy bà ta giậu đổ bìm leo, Tả Trung Nhân lên cơn tức giận.

“Đủ rồi!”

Hách Liên Vô Tình lạnh giọng ngăn cuộc đối thoại của hai người lại.

“Trung Nhân, bổn tọa cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, nếu ngươi làm tốt, bổn tọa có thể không nhắc tới chuyện cũ, nếu như làm hư chuyện, đừng trách bổn tọa không niệm tình sư đồ!”

“Xin sư phụ dặn dò, đệ tử nhất định làm thỏa đáng!”

“Vậy được, ngươi bắt Lý Trạch Vũ đến đây cho bổn tọa…”

“Lý Trạch Vũ?”

Tả Trung Nhân nỉ non một tiếng.

Những năm gần đây tuy ông ta ẩn núp trong bóng tối, nhưng gần đây nhất ông ta cũng thương nghe tên của chàng trai trẻ tuổi này.

Đệ nhất công tử bột, thiên tài võ thuật, võ lâm minh chủ…

Đây đều là danh hiệu của Lý Trạch Vũ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK