Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Liên Vô Tình trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Lý Trạch Vũ đang nói cái gì.

“Ông không nghe rõ sao?” Lý Trạch Vũ hỏi với nét mặt nghiêm túc.

Hách Liên Vô Tình gật đầu theo bản năng, hỏi: “Cậu… Cậu đang… Nói tiếng lóng với bổn tọa?”

“Bộp!”

Lý Trạch Vũ vỗ bả vai Hách Liên Vô Tình, sau đó giơ ngón tay cái lên nói: “Đúng vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Hách Liên Vô Tình nghiêm túc nhớ lại những lời mình vừa nghe được.

Mì thịt kho Italy! Trộn bùn đất số bốn mươi hai!

Hai người này có quan hệ gì?

Đinh ốc và máy xúc đất tượng trưng cho cái gì?

“Vèo vèo!”

Đúng lúc này, một cú đấm giáng thẳng vào lưng Hách Liên Vô Tình. Trước đó lão ta luôn đề phòng Lý Trạch Vũ, nhưng sau khi nghe mấy từ “tiếng lóng” kia, lão ta đã vắt hết óc tìm hiểu nghĩa nên vô tình lơ là cảnh giác.

Vậy nên lão ta không kịp phòng ngực trước đòn đánh lén của Lý Trạch Vũ.

“Rầm!” Hách Liên Vô Tình bay ngược khỏi ghế thái sư, phá vỡ chiếc lều trại được làm từ vật liệu đặc biệt.

“Thánh Vương!”

“Thánh Vương…”

Hơn mười vị kỳ chủ đứng đợi bên ngoài vội chạy tới.

Hách Liên Vô Tình được mấy người họ nâng dậy, lão ta duỗi tay chỉ vào trong lều trại: “Thằng nhãi kia mất hết đạo đức nghề nghiệp rồi, cậu ta đánh lén bổn toạ… Phụt…”

Việc Lý Trạch Vũ đánh lén Hách Liên Vô Tình là điều mà không ai lường trước được!

Một tiếng “vèo” vang lên, có bóng người vụt ra khỏi lều trại như bóng ma.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!”

Hơn mười vị kỳ chủ vội đề cao cảnh giác.

Lý Trạch Vũ nhìn nhóm người theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, hống hách hét: “Thuận theo tôi thì sống, chống tôi thì chết!”

Dứt lời, Lý Trạch Vũ lại cảm thấy lời này có gì đó sai sai, hình như đây là những lời mà vai phản diện thường nói! Vì thế hắn sửa lại: “Bổn thiếu khuyên các người nên bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, lập tức buông vũ khí đầu hàng. Nếu không, bổn thiếu chỉ cần hạ lệnh một tiếng thôi, các người sẽ xuống gặp Diêm Vương ngay tức khắc!”

“Lý Trạch Vũ, thứ tiểu nhân đê tiện!” Vu Chính Châu căm phẫn: “Thánh Vương đối với cậu ơn nặng như núi, thậm chí còn phong thưởng cho cậu làm phó Thánh Vương, vậy mà cậu lại lấy oán trả ơn? Để ông đây bắt thứ hèn hạ này!”

“Ai nha, vẫn không biết sợ chết à?” Lý Trạch Vũ cười he he: “Đến Hách Liên Vô Tình còn không phải đối thủ của tôi, chỉ dựa vào cái đám dưa vẹo táo nứt các người mà cũng dám hạ tôi sao?”

Một câu nói khiến Vu Chính Châu đang xúc động phải bình tĩnh lại. Ngay cả Thánh Vương cũng không phải đối thủ của thằng nhóc này, vậy ông ta xông lên chỉ có đường chịu chết!

“Lão Vu, sao ông không xông lên?” Một kỳ chủ hỏi.

Vu Chính Châu trừng mắt lườm kỳ chủ kia một cái, giống như đang muốn nói: “muốn thì ông tự đi mà lên, ông đây cũng không dám!”

“Bốp Bốp!”

“Hỗn láo! Tất cả các người hãy cùng xông lên, bổn tọa sẽ giữ trận pháp giúp, ai có thể bắt được thằng nhãi này bổn tọa sẽ phong người đó làm phó Thành Vương!”

Hách Liên Vô Tình điểm mấy huyệt vị trên người mình, sắc mặt dần cải thiện hơn chút, đồng thời lão ta cũng bắt đầu vận công chữa thương trong âm thầm.

Nghe thấy ba chữ “phó Thánh Vương”, hai mắt mấy kỳ chủ kia sáng như sao.

Lý Trạch Vũ lại cười nói với điệu bộ khinh thường: “Vậy các người hãy mau bắt lấy Hách Liên Vô Tình cho tôi, ai bắt được, bổn thiếu sẽ phong người đó làm Thánh Vương!”

Thánh Vương...

Không có chữ “phó”, rõ ràng nó có mị lực hơn là phó Thánh Vương. Điều này khiến mọi người thi nhau nhìn về phía Hách Liên Vô Tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK