Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt ông ta, khom người xuống vỗ vai ông ta một cái: "Chọn lựa của ông vô cùng chính xác, bởi vì trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn mạng sống của cả nhà mình!"

Bruce gật đầu như khúc gỗ, xem như đồng ý với cách nói đó.

Dù sao người chết rồi thì cái gì cũng đều không còn.

Lý Trạch Vũ đứng dậy, vừa quơ tay vừa đi về phía mấy người Lang Vương, nói: "Chúng ta đi!"

Một đoàn người hiên ngang rời đi, không một binh sĩ nào dám ngăn cản.

Bruce nhìn Huyết Tu La và Dạ Tu Lạ còn chưa chết hẳn, sau đó xoay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu cho tâm phúc của mình.

Tên binh sĩ đó ngầm hiểu gật đầu, sau đó rút cây súng bên hông nhắm vào hai người đó, bắn hai phát.

"Tướng quân Bruce, ông..."

"Con... mẹ nó!"

Hai Đại Tu La Vương lần lượt theo gót em trai mình.

"Lôi ba cái xác của bọn họ đưa tới nông trường."

Cùng lúc này.

Đám người Lý Trạch Vũ đã đi ra khỏi quân doanh, Nam Cung Thạc đã đợi ở bên ngoài rất lâu.

"Chu cha con mẹ nó ông nội tôi ơi!"

"Lão Nam cái tên khôn kiếp này còn có mặt mũi đến gặp chúng ta hả!"

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không hài lòng với việc Nam Cung Thạc tự mình bỏ chạy trước, vừa gặp đã chửi bới.

Lý Trạch Vũ liếc hai người một cái, hòa giải: "Được rồi, Lão Nam cũng là lấy đại cục làm trọng."

Nam Cung Thạc lệ tràn khóe mi, nói: "Vẫn là Lý Thiếu hiểu tôi mà!"

Mặc dù có Lý Trạch Vũ nói đỡ cho Nam Cung Thạc, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng không tiếp tục làm khó ông ta nữa, nhưng lại hùa theo Lang Vương cô lập Đại Hộ Pháp.

Cẩu Phú Quý bĩu môi, nói: "Sau này ông chơi mình ông đi, chúng tôi tự chơi với nhau, đừng hòng bọn tôi sẽ dẫn ông theo chơi cùng nữa!"

"Đừng mà."

Trong khoảng thời gian này Nam Cung Thạc đã quen “nhập gia tùy tục”, một ngày không đến câu lạc bộ đêm lắc một cái thì sẽ cảm thấy cả người khó chịu.

Ở cái nước Mỹ lạ nước lạ cái này, còn không biết tiếng Anh, nếu như mấy người Cẩu Phú Quý không dẫn ông ta đi chơi, vậy một ngày của ông ta sẽ dài như một năm.

Nghĩ đến đây, Đại Hộ Pháp cảm thấy cực kỳ sợ hãi, bèn hấp tấp đi theo sau lưng mấy người bọn họ, vẻ mặt nịnh hót lấy lòng.

"Người anh em tốt Phú Quý, người anh em hiền Tương Vong, chúng ta là anh em mà..."

Bán đảo Granville, nơi ở của tộc Bất Tử.

Trong số pháo đài cổ vừa xa hoa vừa lớn nhất trong đó thuộc về vua Gutian, cấp bậc thấp nhất có tư cách bước vào nơi đó cũng là công tước trở lên.

Hơn nữa muốn đến đó còn phải thông báo lên từng từng lớp lớp, duy chỉ có một người có đặc quyền.

Đó chính là Angela!

Vị công chúa tộc này của tộc Bất Tử là cô cháu nội duy nhất được Gutian vô cùng cưng chiều.

Trời vừa tối, ông quản gia Decela đã nhìn thấy Angela vô cùng lo lắng đi vào trong pháo đài cổ.

"Công chúa, Huyết Hoàng đại nhân còn chưa dậy nữa, cô có chuyện gì gấp?"

"Tôi muốn gặp ông nội, anh lập tức đi thống báo một tiếng giúp tôi."

Angela thúc giục nói.

Decela không dám hỏi nhiều dù là nửa câu, gật đầu đồng ý.

Một lát sau.

Gutian chải chuốt đầu tốc, khoác lên một áo chuồng đen đi vào đại điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK