Lý đại đương gia thật sự không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, điên cuồng đánh loạn lên cái mông mềm mại của Triệu Như Mộng.
"Huhuhu...""
Triệu Như Mộng lại khóc!
Ngay cả Lý Trạch Vũ cũng không dự đoán được kết quả này nhưng hắn vẫn không mềm lòng: "Có biết sai không?"
"Tôi sai rồi!"
Hai mắt của Triệu Như Mộng đẫm lệ.
"Ồ."
Lúc này Lý Trạch Vũ mới buông cô ta ra.
Triệu Như Mộng xoa nhẹ cổ tay, nén giận trợn mắt nhìn đối phương: "Thả tôi đi!"
"Em đi đi, anh cũng không ngăn cản em."
Lý Trạch Vũ hào phóng vươn tay làm động tác mời.
Triệu Như Mộng nhíu mày, nói: "Thuyền máy của tôi không khởi động được, anh có thể đưa tôi vào bờ trước không?"
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Trong khoang thuyền có giường, em có thể đi ngủ một giấc, nhân lúc bây giờ đang là ban ngày có thể mơ một giấc thật đẹp."
Triệu Như Mộng tức đến mức sắp nổ tung nhưng lại không thể làm gì được.
Ngay khi Lý Trạch Vũ xoay người chuẩn bị quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, Triệu Như Mộng đột nhiên cảm thấy cơ hội đã tới, bước một bước dài từ phía sau xông tới, giơ tay đánh ra một chưởng.
Ngay khi cô ta cho rằng một chưởng của mình có thể khiến cho Lý Trạch Vũ trọng thương thì hắn đột nhiên biến mất ngay trước mắt giống như bóng ma.
"Vèo!"
Lý Trạch Vũ giống như di hình hoán ảnh xuất hiện ở bên cạnh Triệu Như Mộng.
"Bộp bộp bộp!"
Hắn không hề ra đòn lấy mạng Triệu Tử Mộng mà là đánh lên vài huyệt vị ở phía sau trên người cô.
Trong phút chốc, Triệu Như Mộng chỉ cảm thấy đan điền của mình không thể vận dụng nổi một tia khí kình, cuống quýt hỏi: "Anh đã làm gì tôi thế?"
Lý Trạch Vũ thay đổi tư thế nghiền ngẫm, lạnh lẽo như băng buông lời uy hiếp, nói: "Nếu em còn tiếp tục không biết điều nữa anh sẽ ném em xuống dưới biển cho cá mập ăn."
Thấy dáng vẻ của hắn không giống như đang nói giỡn, Triệu Như Mộng đột nhiên thấy hơi sợ hãi.
Đến buổi tối.
Lý Trạch Vũ cũng không hề có ý đi về bờ biển mà là để mặc du thuyền phiêu lưu trên biển.
Triệu Như Mộng bụng đói kêu vang thật sự vẫn đi vào bên trong khoang thuyền.
Lý Trạch Vũ bày biện bia, gà nướng, gà quay ra trước mặt, ăn đến khi miệng dính đầy mỡ.
Triệu Như Mộng nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi đói bụng!"
"Em đói bụng thì liên quan gì đến anh chứ?"
Lý Trạch Vũ hỏi ngược lại một câu.
Triệu Như Mộng đói bụng đến mức hoa mắt chóng mặt định thẳng tay lấy gà nướng, gà quay trên bàn nhưng tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh hơn một bước, cầm gà nướng và gà quay trong tay.
"Muốn ăn à? Đi giặt sạch quần áo rồi tính sau."
Lý Trạch Vũ đưa ra điều kiện.
Triệu Như Mộng không thể làm gì được, chỉ có thể cố nén đói khát cấm mấy bộ quần áo bẩn đi giặt sạch.
Thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ mới nở nụ cười hài lòng.
Một lúc sau.
Triệu Như Mộng đem quần áo đã giặt sạch phơi lên ván thuyền cho khô, sau đó đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ: "Cho tôi đồ ăn."
"Cầm đi đi."