Lý Trạch Vũ không từ chối ai, bèn uống một hơi cạn sạch ly rượu.
"Tửu lượng của Lý thiếu hiệp tốt quá, nào, để tôi mời cậu một ly nữa."
Cung Vô Địch lại nghênh đón, dường như không muốn để Lý Trạch Vũ có cơ hội nghỉ ngơi.
Cụng ly mời rượu qua lại liên tục. Lúc này Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường đã ngà ngà say, còn đại đương gia lại bình thường như thể không có gì.
"Lý thiếu hiệp, cậu cảm thấy con bé Nghê Thường này thế nào?"
Cung Vô Địch ôn hòa hỏi một câu.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, hình như vừa đoán được ý của ông ta.
Đúng như đã đoán.
Cung Vô Địch mượn men rượu nói lời trong lòng: "Con bé Nghê Thường này được người ta công nhận đẹp nhất võ lâm, không biết Lý thiếu hiệp cảm thấy thế nào?"
Ông đây không phải Nguyên Phương, chỉ có thể dùng mắt nhìn thôi!
"Ánh mắt mọi người sáng như sao, cô Cung xứng đáng là người đẹp nhất võ lâm."
Lý Trạch Vũ sợ ông ta lại lảm nhảm về đề tài này, bèn đổi chủ đề sang hướng khác: "Cung đảo chủ, hôm nay tôi tới đảo Thiên Đường là vì chuyện khác."
Điều này dù là Cung Vô Địch hay Cung Nghê Thường đều có thể đoán ra, họ chỉ không biết tại sao Lý Trạch Vũ lại đột ngột tới thăm.
Cung Vô Địch nâng tay ra hiệu mời, rồi nói: "Lý thiếu hiệp có gì cứ nói, đừng ngại. Nơi này không có người ngoài."
"Vậy tôi không thừa nước đục thả câu nữa."
Vừa nói Lý Trạch Vũ vừa nhìn về phía Cung Nghê Thường: "Cô Cung, cô có biết một người tên Brandy không?"
Vẻ mặt Cung Nghê Thường chợt thay đổi.
Nét mặt của Cung Vô Địch cũng trở nên căng thẳng.
"Lý thiếu hiệp, sao cậu lại hỏi chuyện này?"
Cung Nghê Thường hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ đã chắc chắn Brandy không nói dối, hiển nhiên Cốt Cầm đang ở đảo Thiên Đường.
"Cô Cung đừng căng thẳng, tôi và Brandy là anh em, anh em chí cốt."
Lý Trạch Vũ trợn mắt nói dối.
Chẳng qua Brandy đã chết rồi, nếu không kiểu gì cũng chỉ tay vào mũi người này rồi mắng: Là anh em mà cậu còn đặc biệt làm thịt tôi? Quỷ mới làm anh em với cậu!
"Thật không?"
Cung Nghê Thường nửa tin nửa ngờ, trong lòng hơi cảnh giác.
Lý Trạch Vũ gật đầu, nói: "Tôi và Brandy là anh em cắt máu ăn thề, quan hệ vô cùng tốt, tốt không nói nên lời, tốt tới mức giữa hai người chúng tôi không có bí mật. Ví dụ như hắn ta có để một thứ rất quan trọng ở chỗ cô Cung."
"Lý thiếu hiệp nói đùa, quan hệ giữa tôi với Brandy chỉ thoáng qua nhạt nhẽo như nước, sao hắn có thể đưa đồ quan trọng như vậy cho tôi được."
Cung Nghê Thường lắc đầu phủ nhận.
Nhưng chuyện Lý Trạch Vũ đã xác nhận thì sao có thể tin vào lời nói dối của cô ấy được chứ?
Hắn bật cười: "Không nói dối gì cô Cung, hôm nay tôi tới đây là để lấy thứ đó giúp người anh em của tôi."
"Lý thiếu hiệp, tôi thực sự không biết anh đang nói gì cả."
Cung Nghê Thường tiếp tục giả ngu.
Sắc mặt Lý Trạch Vũ tối sầm lại, nói: "Cô Cung, ý cô là không tin tôi?"
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Cung Vô Địch vội vàng vỗ về hai người: "Lý thiếu hiệp, Nghê Thường, có gì từ từ nói, chúng ta là người mình cả!"
"Ha ha..."
Lý Trạch Vũ chắp tay với Cung Vô Địch, sau đó nói: "Cung đảo chủ, có lẽ từ trước tới giờ tôi chưa từng coi hai người là người ngoài. Trước đó cô Cung để tôi xông vào Thiên Quan, tôi đã gác xuống chuyện quan trọng của mình để tới nơi hẹn, nhưng mà..."