Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bốp bốp.” Nam Cung Thạc vỗ vai Lang Vương, trịnh trọng cam kết: “Tiểu Lang yên tâm, những người ở nước Mỹ tôi chơi rất vui, chúng ta đã kết tình hữu nghị thâm hậu, tôi cam đoan sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”

“Ừm.” Lang Vương cảm động đến rơi nước mắt: “Anh Nam đi đi, giữa anh em không cần nhiều lời, em tin tưởng anh.”

“Lão Nam, nhờ ông đó, chỉ cần chúng tôi thoát được kiếp này, đợi sau này tôi và Tương Vong chắc chắn dưỡng lão cho ông cả đời.”

“Không sai, chờ sau khi chết chúng tôi còn đốt thêm mấy mỹ nữ cho ông, để ông ở dưới không thấy cô đơn.”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong bắt đầu vẽ bánh nướng, có vẻ như sợ lần này đại hộ pháp đi sẽ không trở về nữa.

Nam Cung Thạc vỗ ngực, mạnh mẽ bảo đảm: “Yên tâm, anh Nam sẽ không để các em thất vọng.”

“Đám lợn da vàng bọn bây xàm chó gì đó, mau bảo Quân Đế lăn ra đây chịu chết đi.”

Giọng điệu Huyết Tu La tàn nhẫn, giống như sắp không kiên nhẫn chờ đợi được nữa.

Bruce cũng khuyên nhủ: “Nếu Quân Đế còn không xuất hiện, tất cả các người đều phải chết.”

“Khốn kiếp.” Nam Cung Thạc quát lạnh, ngang ngược nói: “Đám lão quỷ các người đừng làm càn, còn nhìn già đây xử lý các người trước.”

“Dựa vào đám lợn vàng bọn bây?” Bruce nghe hiểu tiếng nước Hạ, quay đầu phiên dịch cho Tam Đại Tu La Vương.

Huyết Tu La torng đó nhếch miệng cười lạnh: “Nói cho con lợn da vàng này, chỉ cần ông ta có thể đánh bại tôi, tôi sẽ đồng ý bỏ qua cho bọn họ.”

Bruce lại phiên dịch nguyên lời này lại.

“Ha ha ha.” Đại hộ pháp cất tiếng cười to: “Lão quỷ, nơi này quá chật, chúng ta ra ngoài đại chiến ba trăm hiệp dám không?”

Bruce tiếp tục phiên dịch.

Huyết Tu La hào phòng làm tư thế “mời”: “Lợn da vàng, lát nữa mong ông còn có thể lớn lối như thế.”

Mọi người nhìn chằm chằm, Nam Cung Thạc đi theo Huyết Tu La vào lâu đài cổ.

Bên ngoài binh sĩ súng ống đầy đủ bao vây bốn phía đến mức không kẽ hở.

Nam Cung Thạc vừa đi vừa quan sát đợi lát nữa chạy trốn.

Trong lâu đài cổ.

Bruce hài hước nhìn Lang Vương: “Quân Đế đâu?”

“Ông mù à?” Lang Vương hừ một tiếng nói: “Nếu Quân Đế ở đây, sao có thể để các ông làm càn?”

Bruce nghĩ cũng đúng.

Lấy tính cách phách lối của Quân Đế, nếu như ở đậy đã sớm xuất hiện và xông lên.

“Lang Vương, chỉ cần ông nói tung tích của Quân Đế ra, nể mặt nước Pháp, nói không chừng tôi có thể từ bi tha cho ông một mạng.”

Bruce vênh váo tự đắc ra lệnh.

Lang Vương thản nhiên nói: “Bây giờ tôi không liên lạc được với Quân Đế.”

Nghe vậy, Bruce đen mặt: “Xem ra ông không định phối hợp, thật sự cho rằng tôi không dám làm thịt ông?”

“Ông đây không nói láo, bây giờ thật sự không liên lạc được với Quân Đế.”

Lang Vương ra vẻ bình tĩnh chỉ về phía Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong: “Hai tên này rất quan trọng với Quân Đế, ông trước tiên đừng giết bọn họ, có thể dùng họ để ép Quân Đế xuất hiện.”

Bruce nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ông không gạt tôi?”

“Tôi lừa ông có ích lợi gì?” Lang Vương hỏi ngược lại.

Nghe vậy, Bruce từ chối cho ý kiến gật đầu: “Cho ông cũng không có lá gan lừa bản tướng quân.”


Dứt lời vung tay lên: “Khống chế tất cả mọi người trong lâu đài cổ lại, trước khi Quân Đế chưa xuất hiện thì không thả tên nào đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK