"Cô Trần." Triệu Như Mộng quơ tay trước mặt cô.
"A!"
Lúc này, Trần Thanh Tuyết mới hoàn hồn, khẽ cau mày hỏi: "Cô vừa nói gì cơ? Cô là... vợ của Lý Trạch Vũ hả?"
"Đúng vậy." Triệu Như Mộng khẽ gật đầu.
Trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của Trần Thanh Tuyết bỗng cứng đờ: "Quý cô này, cô không đùa đấy chứ?"
Triệu Như Mộng bật cười thành tiếng: "Cô Trần cho rằng sẽ có người phụ nữ nào lấy chuyện này ra đùa hả?"
"Không, nhất định là cô đang nói giỡn."
Ánh mắt Trần Thanh Tuyết vẫn vững như núi Thái, cô chỉ tay vào mình, gằn từng chữ một: "Bởi vì tôi mới là... Vợ sắp cưới của Lý Trạch Vũ."
Nghe vậy, Triệu Như Mộng chỉ cười không nói.
Trần Thanh Tuyết cau mày, chợt cất cao giọng: "Cô cười gì đấy hả?"
Tuy cô có thể chấp nhận chuyện bên cạnh Lý Trạch Vũ vẫn còn những người phụ nữ khác, nhưng không đồng nghĩa với việc cô sẽ chịu ngồi yên khi có người chạy tới trước mặt công khai chủ quyền!
"Vợ là vợ, vợ sắp cưới là vợ sắp cưới, hai từ này có ý nghĩa thế nào hẳn không khó hiểu ha?"
Nụ cười trên môi Triệu Như Mộng vẫn rạng rỡ như trước.
Cùng lúc đó.
"Diệp xinh đẹp tuyệt trần ơi, thêm lần nữa nhé?!"
Lý Đại đương gia đang đắm chìm trong hương tình không hề hay biết rằng một âm mưu cực lớn nhắm vào hắn sắp sửa triển khai…
*Khưu tiểu thư: Tên quả bom nguyên tử đầu tiên của Trung Quốc.
“Lý Trạch Vũ, anh tuổi trâu hả? Làm gì có ai làm hoài không ngừng nghỉ như anh chứ!”
Trong khách sạn cao cấp, điếu thuốc trong tay Lý Trạch Vũ đã tàn, nhưng Diệp Khuynh Thành nằm trên giường vẫn đang run rẩy liên hồi.
Lý Trạch Vũ nhếch môi cười bảo: “Trên đời chỉ có trâu chết vì mệt, chứ làm gì có ruộng bị cày hư.”
“Con trâu nhà anh đâu phải hạng tầm thường, mặc kệ, tóm lại là ruộng nhà em không chịu nổi sự tàn phá nặng nề này đâu.”
Diệp Khuynh Thành không kiềm được mà trợn mắt xem thường, dáng người đồng hồ cát kết hợp với mái tóc đen dài dán vào mặt vì mướt mồ hôi kia thật sự…
Bốn chữ “Vưu vật thế gian” cũng không đủ để lột tả được vẻ đẹp ấy!
“Hì hì!” Lý Trạch Vũ híp mắt cười, sau đó cựa quậy nhích người lại gần Diệp Khuynh Thành thêm một chút, rồi…
“Hà.”
Hắn kề sát mũi vào cổ Diệp Khuynh Thành, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh chỉ ôm một cái thôi, tuyệt đối không làm gì đâu!”
“Đừng mà, Lý Trạch Vũ, anh tha cho em đi ~. Hay… hay là anh đi tìm Trần Thanh Tuyết, hoặc em gái Trần Thanh Dao cũng được, không thì tìm cả hai luôn cũng không sao, em tin chắc hai người họ rất sẵn lòng rộng tay chào đón anh đó.”
Diệp Khuynh Thành khép vội cặp đùi thon lại, tạo thành tư thế “Người lạ chớ vào”, còn tiện tay kéo luôn tấm chăn dày qua, quấn mình thật chặt, không để lộ chút kẽ hở nào.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đang định mở miệng đùa vài câu…
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn vang lên.
Lý Trạch Vũ lập tức đoán ra được là ai tới, vội khoác áo choàng tắm lên người rồi ra mở cửa.
“Chơi đủ chưa?” Ngân Hồ cười nhẹ.
Lý Trạch Vũ lấm lét nhìn Diệp Khuynh Thành như chim sợ cành cong, vội vã bước ra ngoài, tiện thể khép chặt cửa lại, sau đó tức tốc vươn tay ôm cơ thể nóng bỏng của Ngân Hồ vào lòng, lắc đầu than: “Chỉ em mới có thể chịu nổi anh.”
“Dừng!” Ngân Hồ liếc hắn, tức giận nói: “Em không muốn nằm trên giường ba ngày ba đêm đâu.”
“Không sao.” Lý Trạch Vũ cười bỉ ổi: “Em có thể gọi Bạch Tuệ Tử tới hỗ trợ, anh không ngại đâu!”
“Anh nghĩ đẹp quá… Nói chuyện nghiêm túc nè!” Ngân Hồ trừng hắn, sau đó thu giọng điệu đùa giỡn lại, chuyển chủ đề: “Yoshikawa Tomirou xảy ra chuyện rồi, mới ban nãy luôn!”
Hả?