Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Liên Vô Tình đã tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch sẽ, đang chuẩn bị ngồi xuống chữa thương.

"Đi!"

Triệu Như Mộng đột nhiên nói một câu.

Hách Liên Vô Tình ngớ người: “Đi đâu chứ?"

"Chỗ nào cũng được, tóm lại chúng ta phải lập tức rời đi!"

Triệu Như Mộng kiên định lạ thường.

Đi vào Mộc Khắc Châu đã hơn một giờ, bất an trong lòng cô ta càng thêm mãnh liệt.

Không thể không nói, có đôi khi trực giác của phụ nữ thật sự rất chuẩn!

Bên kia.

Một chiếc trực thăng đã bay từ nước Thảo Nguyên tiến vào biên giới nước Hùng, đích đến chính là Mộc Khắc Châu.

Bute đang điều khiển trực thăng, hắn ta nói với giọng bâng quơ: "Tôi đã bảo Vi Đức Phu giám sát chặt chẽ hai người kia, lúc cần thiết sẽ khống chế bọn chúng lại."

Lý Trạch Vũ nhẹ gật đầu, hỏi: "Còn bao lâu nữa có thể mới tới Mộc Khắc Châu?"

"Chậm nhất nửa tiếng."

Nói rồi, Bute tăng tốc độ trực thăng lên nhanh nhất.

Cũng cùng lúc đó.

Triệu Như Mộng tin tưởng vững chắc vào trực giác của mình, cô ta không để ý sự thuyết phục của Hách Liên Vô Tình, chỉ khăng khăng muốn rời đi.

Bây giờ Hách Liên Vô Tình ở trước mặt Triệu Như Mộng chỉ là một con dê đợi bị làm thịt, hoàn toàn không có quyền phản đối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Ngay lúc hai người rời khỏi biệt thự, ở ngoài cửa có hơn mười người đàn ông cao to vạm vỡ từ bốn phương tám hướng ùa ra.

Người đàn ông cầm đầu tiến lên một bước: "Hai vị muốn đi đâu?"

Thấy vậy, con ngươi của Hách Liên Vô Tình bỗng nhiên co rụt lại, lập tức nhận ra quyết định của Triệu Như Mộng là đúng.

Rất có thể Lý Trạch Vũ đã đuổi theo, và khả năng cao là con trai nuôi Vi Đức Phu của lão ta đã phản bội lão ta!

"Vèo!"

Triệu Như Mộng không nói không rằng lập tức ra tay.

Mặc dù hơn mười người đàn ông này có võ nghệ không tầm thường, nhưng ở trước mặt Triệu Như Mộng thì bọn chúng không đáng chú ý, chưa đến mười lăm phút đã nằm rạp dưới đất toàn bộ.

Tiếp đó hai người cướp một chiếc xe BMW và rời đi.

Rất nhanh, chuyện đã xảy ra ở nơi này đã truyền đến tai Vi Đức Phu, hắn ta lập tức lấy điện thoại ra báo cáo cho Bute.

"Phế vật, trông người cũng không xong, mẹ nó mày sống làm gì cho chật đất!"

Bute lớn tiếng quở trách với điện thoại.

Mà Vi Đức Phu thì hít thở cũng không dám.

Lý Trạch Vũ cướp điện thoại, phân phó nói: "Không cần anh ngăn cản bọn chúng lại, bây giờ anh đi tra tung tích của bọn chúng ngay lập tức đi."

"Không thành vấn đề!"

Vi Đức Phu đồng ý lia lịa.

Mộc Khắc Châu là địa bàn của hắn ta, chỉ cần là người sống thì sẽ chạy không thoát khỏi tai mắt của hắn ta, cùng lắm thì lật tung nơi này lên.

Cũng chỉ trong mấy phút, chiếc xe BMW mà hai người họ cướp đi đã bị xác định phương hướng chạy trốn.

Mười mấy phút sau.

Triệu Như Mộng lái BMW không hẹn mà gặp cùng Bute đang điều khiển trực thăng.

Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra bấm dãy số của Triệu Như Mộng, nói: “Bà xã, em đầu hàng đi, em chạy không thoát đâu!"

"Anh mơ tưởng!"

Triệu Như Mộng đạp chân ga đến tận cùng.

Mặc dù tốc độ của BMW rất nhanh, nhưng khẳng định không nhanh bằng trực thăng.


"Đoàng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK