Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó.

Võ quan Ida máu chảy thành sông, trong miệng Lý Trạch Vũ máu me khắp người ngậm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.

Chưởng môn các phái tụ tập một chỗ, mặt mũi ai nấy đều hoảng sợ.

Mấy phút trước, Lý Trạch Vũ đã giết chết hơn hai mươi mấy cường giả cầm đao và vũ khí bằng tay không mà không hề bị thương.

Vô địch thiên hạ, đúng là vô địch thiên hạ.

Chưởng môn các phái càng nhận biết sâu sắc hơn về Lý Trạch Vũ.

Chỉ có Nam Cung Thạc không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu.

Bởi vì trong đây, chỉ một mình ông ta thật sự lĩnh giáo qua sự khủng bố của Lý Trạch Vũ.

Bạch Tố Y ân cần nói: “Sư thúc, chúng ta mau đi thôi.”

Yoshikawa Tomirou cũng đi tới: “Đại đương gia, tôi đã sắp xếp xong đội thuyền ở đường thủy, bây giờ tôi sẽ đưa ngài đi.”

Mặc dù đoàn võ giả nước Hạ và đoàn võ giả nước Nhật có ước hẹn phía trước, nhưng mà quản phủ sẽ không thừa nhận ván cược này.

Giết người thì phải đền tội, ở bất cứ nước nào đều như thế.

Đặc biệt là đoàn người Lý Trạch Vũ khiến nước Nhật mất hết mặt mũi, quan phủ càng không thể ngồi nhìn mặc kệ.

“Tomirou, cậu dẫn bọn họ đi trước.” Lý Trạch Vũ bình tĩnh dặn dò.

Yoshikawa Tomirou khẽ giật mình: “Đại đương gia, lẽ nào anh không định rời đi?”

Lý Trạch Vũ đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Tôi còn chuyện khác.”

“Sư thúc, ngài không đi tôi cũng không đi.” Giọng điệu Bạch Tố Y kiên định.

Đoàn người sư thái Diệt Tình cũng vây quanh.

“Lý minh chủ, muốn đi thì cùng đi.”

“Lý minh chủ, chúng tôi tuyệt đối không phải hạng người ham sống sợ chết, sao có thể để một mình ngài ở lại.”

Mọi người còn tưởng Lý Trạch Vũ muốn ở lại ngăn cản phía sau cho bọn họ nên trong lúc nhất thời cảm động đến rơi nước mắt.

“Các người yên tâm đi, chỉ cần tôi muốn đi, trên thế giới này không ai có thể giữ tôi lại.”

Giọng nói Lý Trạch Vũ rất bình tĩnh, lại hiện rõ sự ngang ngược.

Yoshikawa Tomirou rất tán thành: “Điểm này tôi tuyệt đối tin tưởng Đại đương gia.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”

Bạch Tố Y còn muốn nói gì thì đã bị Lý Trạch Vũ ngắt lời.

“Nghe lời, cô đi cùng mọi người trước đi, lát nữa lại tới Tiêu Dao cung tìm cô.”

Lý Trạch Vũ vốn chuẩn bị cho đám người Bạch Tố Y rời đi từ đường thuỷ, nhưng lại bất ngờ nhận được điện thoại từ Tô Cẩn Hoa.

Nước Hạ cử sứ đoàn sang Nhật Bản, mục đích chính là kiếm cớ đánh lạc hướng để lén đón một nhóm hào kiệt võ lâm trở về.

Sau khi biết tin kia, Lý Trạch Vũ không tiếc lời khen Tô Cẩn Hoa mấy câu.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của Yoshikawa Tomirou, chưởng môn các phái đã tụ họp với sứ đoàn Nhật Bản một cách thành công.

Lý Trạch Vũ chỉ để lại một người duy nhất, Nam Cung Thạc!

Có tay đấm miễn phí, không dùng là ngu!

“Giáo chủ, tại sao chúng ta lại không trở về cùng nhau?”

Nam Cung Thạc vốn tưởng Lý Trạch Vũ chỉ qua Nhật để làm ầm ĩ một chút, chơi chán xong thì về nước Hạ, sau đó sẽ giải độc cóc trên người ông ta, nhưng rõ ràng là tạm thời đối phương không có ý định này!

“Tiểu Nam, có nhớ rõ tôi đã nói gì với ông trước khi tôi đến đây không?”

“Điều gì vậy?”


Nam Cung Thạc ngơ ngác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK