Ngoài miệng nói tin, nhưng hành động lời nói của anh ta không có chỗ nào mà không thể hiện anh ta tin mới là lạ.
Lý Trạch Vũ lập tức muốn ra tay.
Lang Vương hiểu rõ ra tay ngăn cản tay hắn: “Quân Đế, cậu nên biết hậu quả làm thịt hắn.”
Lý Trạch Vũ liếc xéo Lang Vương, tức giận nói: “Lẽ nào ông cũng cho rằng lời tôi vừa nói đều là giả?”
“Lời nào cơ? Chuyện làm thịt công tước Brent?” Đương nhiên Lang Vương cũng không tin.
Lý Trạch Vũ xem như cạn lời.
Tại sao thế giới này có thể như vậy, lúc nói dối một đống người tin, đợi đến lúc nói thật người khác ngược lại không tin.
“Ông đây thật sự làm thịt một công tước tộc Bất Tử.” Hắn nói xong thì lập tức đẩy Lang Vương ra, nhấc chân giẫm lên cổ Helen.
“Răng rắc” một tiếng.
“A!” Helen trừng lớn hai mắt, anh ta có thể cảm giác được cổ của mình đã gãy mất.
Lý Trạch Vũ biết sức sống của tộc Bất Tử khá ương ngạnh, hắn tiện thể đấm vào đầu Helen một phát.
Lần này Helen còn chưa kịp hét lên thê thảm, thì đã hoàn toàn tắt thở trong vẻ mặt khó tin.
Lang Vương ngây ra như phỗng, sững sờ tại chỗ, một lát sau mới phản ứng kịp: “Mẹ nó cậu điên thật rồi, lẽ nào cậu không biết hậu quả đối đầu với tộc Bất Tử à?”
“Biết, thì tính sao?” Lý Trạch Vũ khinh thường cười nói: “Bọn họ tốt nhất đừng trêu chọc ông đây nữa, nếu không ông đây không ngại mời toàn bộ quái vật bán đảo Grant phơi nắng!”
Nghe lời đầy ngang ngược này, trong lòng Lang Vương run sợ.
Trong thoáng chốc ông ta nhới tới từ lúc quen biết Lý Trạch Vũ đến nay, tên này hình như không sợ trời không sợ đất.
Lúc trước cũng chính là khí thế này của đối phương mới khiến ông ta xưa nay kiêu ngạo khâm phục như vậy.
“Nói hay lắm.” Lang Vương vỗ vai Lý Trạch Vũ, cười sảng khoái: “Không chỉ là một bầy quái vật à, có gì mà sợ, cùng lắm thì làm một trận với bọn họ, đánh tới khi họ phục mới thôi.” Hai người kề vai sát cánh tiến vào biệt thự.
Về phần mười mấy cái xác bên ngoài thì đã bị thành viên Lang Nha điện tiện tay ném vào trong sân, dù sao chờ mặt trời vừa mọc, những cái xác này sẽ tan thành tro bụi, phí hỏa táng cũng giảm bớt.
“Cậu chủ!”
“Cậu chủ!” Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nghênh đón.
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, phát hiện trong phòng thiếu người bèn hỏi: “Lão Nam đâu?”
“Để bên trong.”
Vật Tương Vong chỉ về cửa một gian phòng trong đó.
“Két!” Đúng lúc này, Nam Cung Thạc vừa khéo mở cửa đi ra.
Cẩu Phú Quý cười ha ha nói: “Lão Nam, nhìn ông tinh thần phơi phới, mùi vị ma cà rồng thế nào?”
Hả?
Nghe nói như thế, Lý Trạch Vũ tò mò hỏi: “Ông làm gì bên trong?”
Nam Cung Thạc còn chưa mở miệng, Cẩu Phú Quý ngược lại nói trước: “Cô nam quả nữ chung sống một phòng có thể làm gì, lẽ nào cậu chủ còn chưa hiểu?”
Má!
Lý Trạch Vũ ngẩn người, lập tức giơ ngón tay cái lên với Nam Cung Thạc: “Lão Nam, ông trâu bò.”
Tưởng tượng hôm đó triền miên cùng Angela, trong miệng đối phương lộ ra hai cái răng nanh, xém chút khiến hắn gần như sợ hãi đến mức không lên nổi tại chỗ.
Không ngờ khẩu vị Nam Cung Thạc nặng như vậy.