Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hơ hơ hơ.”

Vẻ mặt Bruce cười khổ: "Quân Đế, cậu thắng rồi!"

Lời vừa nói xong, ông ta đã quỳ gối xuống.

Rất thẳng thắn, không chút do dự.

"Tướng quân!"

"Tướng quân..."

Một đám binh sĩ rục rịch.

Bruce xua tay, tỏ ý bọn họ không nên hành động khinh suất, tiếp theo nhìn Lý Trạch Vũ, nói: "Cậu và bạn của cậu có thể bình an vô sự rời khỏi đây rồi, chuyện của tiến sĩ Chử tôi sẽ không can dự vào nữa, còn món đồ trong tay cậu cũng có thể không cần giao cho tôi, cậu cảm thấy như vậy đã được chưa?"

"Ông đúng là cầm lên được thì buông xuống được."

Lý Trạch Vũ kính nể trí tuệ của đối phương từ tận đáy lòng.

Dù cho không can dự đến chuyện của tiến sĩ Chử, dựa vào thủ đoạn của Bruce cũng đủ để thoái thác trách nhiệm, đến lúc đó nhiều nhất là về hưu sớm. Đến lúc đó dù trong tay của Lý Trạch Vũ có toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông ta, cũng sẽ không lấy những thứ đó ra để uy hiếp một người đã từ bỏ cuộc chơi.

"Nếu như cậu còn có yêu cầu gì nữa thì cứ nói ra, chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ không thoái thác, dù cho cậu muốn lấy đi tính mạng của tôi cũng được, tôi chỉ hy vọng cậu có thể tha cho người nhà của tôi."

Nói xong những lời này, Bruce cảm giác như trút được gánh nặng.

Sống hơn sáu mươi tuổi đầu, những gì nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ rồi, trên đời này ngoại trừ người nhà ra, đã không còn gì đáng để ông ta lưu luyến nữa, bao gồm luôn cả quyền lực.

"Tôi có thể không giết ông, hơn nữa tôi cũng có cách khiến ông có thể tiếp tục giữ chức tướng quân năm sao."

Giọng của Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng lại như có một sức mạnh kinh hồn, khiến cho trái tim đã nguội lạnh của Bruce chợt bừng sáng, đôi mắt ông ta lấp lánh.

"Điều kiện của cậu là gì?"

Bruce khôn ranh như yêu quái.

Quân Đế không những không làm khó ông ta, còn giúp cho ông ta tiếp tục nhậm chức, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, nhất định còn có điều kiện khác.

Quả nhiên là vậy.

Lý Trạch Vũ đảo mắt nhìn mười mấy binh sĩ trong phòng.

Bruce lập tức ngầm hiểu: "Bọn họ đều là tâm phúc của tôi, cậu có gì cứ nói, không sao cả."

"Được."

Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc lá, nói: "Tiến sĩ Chử là người của nước Hạ, vậy thì những tâm huyết lúc trước ông ấy đã bỏ ra nên trả lại cho ông ấy, điều kiện này không quá đáng đó chứ!"

Trong giây lát, con ngươi của Bruce lập tức co lại như hình chiếc kim.

Thí nghiệm của bom thông minh mẫu mới đã đi vào giai đoạn cuối, dù cho không có tiến sĩ Chử phụ trách, thì thí nghiệm đó cùng lắm là kéo dài thêm hai năm nữa là sẽ nghiên cứu thành công.

Nếu như ông ta làm theo lời hắn, chẳng khác nào phản quốc.

"Đây là cơ hội duy nhất của ông!"

Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nói: "Nếu như suy nghĩ thấu đáo rồi thì đứng lên nói chuyện, còn chưa suy nghĩ xong thì tiếp tục bàn bạc."

"Quân Đế, cái này..."

Bruce toát mồ hôi hột, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Lý Trạch Vũ nhún vai: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nhưng sẽ không cho ông thời gian suy nghĩ đâu, trong vòng ba giây phải cho tôi câu trả lời."

Nói rồi hắn vươn từng ngón tay lên đếm: "Ba!"

"Hai..."

"Tôi đồng ý!"

Lý Trạch Vũ con chưa đếm ngược xong, Bruce đã cướp lời đồng ý.


Chỉ là sau khi đồng ý, cả người ông ta giống như bị rút hết sức sống, bất lực ngồi xổm trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK