Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất rõ ràng, Tề Đông Lâm đã bị định tội, nếu bọn họ tiếp tục nối giáo cho giặc, như vậy có thể biết được kết cục rồi.

“Keng keng keng!” Quân Trấn Nam lần lượt bỏ vũ khí trong tay xuống.

Long Thiên Quân đi mấy bước đã vọt tới trước mặt A Thọ, ông ta còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra đã bị một cổ tay đánh ngất.

Một trận binh biến cứ được hóa giải như vậy.

Long Thanh Phong không khỏi nặng nề thở dài.

Lý Trạch Vũ tiện tay vứt xác Tề Đông Lâm xuống đất.

“Đại đương gia.”

“Đại đương gia…” Lúc này có mấy người từ trong bóng tối xuất hiện.

Chính là ba người Sói Đen lúc trước được Lý Trạch Vũ sắp xếp lẻn vào phủ Trấn Nam Vương.

Không cần đoán, vừa nãy mới gây ra vụ nổ hấp dẫn sự chú ý của mọi người và ngắm bắn những binh lính trong bóng tối chính là bọn họ.

“Đại đương gia, người phụ nữ kia đã bị tôi khống chế, nên xử lý thế nào?”

George thấp giọng thăm dò.

Lý Trạch Vũ biết anh ta đang nói Tề Tư Dư, hắn không hề suy nghĩ mà phun ra một chữ trong miệng: “Giết!”

“Vâng!” George lặng yên rời khỏi đám đông.

Long Thanh Phong đi tới, vẻ mặt khổ sở nói: “Cậu không nên giết ông ta.”

“Giữ lại ông ta còn tác dụng gì?” Lý Trạch Vũ xem thường.

“Dù sao thân phận của ông ta đặc biệt, cậu giết ông ta tùy tiện như vậy chỉ sợ…”

“Kẻ phản quốc, ai cũng có thể giết, ông cứ báo thẳng với Long chủ là tôi giết, có hậu quả gì Lý Trạch Vũ tôi một mình gánh chịu.”

Để lại một câu ngang ngược, Lý Trạch Vũ quay người phất tay với mấy người Kawasaki Ichiryu: “Đi.”

“Vâng!” Kawasaki Ichiryu lập tức dẫn người đuổi theo.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, Long Thanh Phong thở dài.

Long Thiên Quân thổn thức nói: “Sư phụ, tên này đúng thật là nhân tài, đáng tiếc kiêu căng khó thuần.”

“Từ xưa đến nay, nào có người có bản lĩnh mà không kiêu căng khó thuần?”

Long Thanh Phong khoát tay áo.

“Con trông chừng nơi này cho kỹ, ta phải bẩm báo tin với Long chủ trước.”

“Cùng lúc đó.”

Mấy người Kawasaki Ichiryu đi theo Lý Trạch Vũ ra khỏi Vương phủ.

“Ầm!”

“Ngu ngốc…” Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ xoay người đấm một phát, cả người Kawasaki Ichiryu bay ra ngoài đâm vào trên vách đá.

Trong khoảnh khắc Lý Trạch Vũ ra tay, Sói Đen và Jessy gần như cùng ra tay, bốn năm tên đệ tử Aikido còn chưa phản ứng đã bỏ mình.

“Phụt!”

“Cậu… Cậu đã nói không giết tôi.” Kawasaki Ichiryu hấp hối nằm trên mặt đất.

“Ha ha, tôi sẽ không giết ông, nhưng không có nghĩa ông sẽ không chết.”

Lý Trạch Vũ nói xong nhìn về phía Ngân Hồ bên cạnh: “Có thể báo thù rồi.”

“Ngân Hồ, tôi… tôi là sư phụ của cô, cô không thể khi sư diệt tổ.”

Dường như Kawasaki Ichiryu cảm thấy hơi thở chết chóc, thân thể không ngừng run rẩy.

Ngân Hồ từ trên cao nhìn xuống Kawasaki Ichiryu không nói lời nào, cô lập tức lấy ra một con dao găm từ trên người đâm mạnh vào tim ông ta.


Làm xong mọi thứ, khóe mắt cô dần đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK