Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, tiến vào điện Hùng Lộc với Thánh kỵ sĩ.
Đại điện vô cùng tráng lệ, trong vẻ xa hoa cũng toát lên cảm giác phục cổ, vừa hùng hùng vĩ vừa nguy nga.
Gurio ngồi phía trên đại điện, từ trên cao nhìn xuống Lý Trạch Vũ, “Quân Đế, hoan nghênh cậu tới Thánh Đình.”
Lý Trạch Vũ nhếch mép cười lạnh, từng bước từng bước tiến lên trên đại điện.
Ngay lúc mày, hai Thánh kỵ sĩ mặc áo giáp vàng chặn hắn lại.
“Keng keng!”
Lý Trạch Vũ vung tay ra, chỉ tuỳ tiện đánh hai quyền đã đánh bay hai gã Thánh kỵ sĩ.
Nụ cười trên mặt Gurio nhất thời tắt ngúm, hắn ta đột nhiên cất cao giọng: “Quân Đế, cậu có ý gì đây?”
“Tôi không thích ngửa đầu lên nhìn người khác.”
Không đợi các Thánh kỵ sĩ khác chạy lại bao vây, Lý Trạch Vũ sải bước thật dài leo cầu thang, trực tiếp tới trước mặt Gurio.
Lần này hắn lại trở thành người nhìn từ trên cao xuống.
“Ầm ầm ầm…”
Mười mấy Thánh kỵ sĩ sắp sửa xông lên.
Gurio xua tay nói: “Không cần quá căng thẳng, tất cả lui ra đi.”
Các Thánh Kỵ sĩ không dám khước từ, chậm rãi lui xuống.
“Nếu người khác đứng trước mặt ta, ta hoàn toàn không cần lo lắng chút nào, bởi vì nơi này là cung Thánh hoàng, đối pương không dám động thủ với ta ở đây!
Song, ngay sau đó Gurio lại tự cười mỉa mai: “Nhưng Quân Đế cậu là ngoại lệ.”
Những lời này là xuất phát từ tận đáy lòng, dẫu sao người ngoài kia đều kháo nhau rằng Quân Đế là một gã điên.
Tiêu diệt chiến đội Loicester của nước Anh, thậm chí còn giết hết hàng nghìn binh sĩ của người ta… Trên thế giới này chỉ có kẻ điên mới dám làm ra hành động khủng khiếp như thế!”
“Thật sao?”
Lý Trạch Vũ cười ha hả, lạnh lùng nói: “Có thể doạ sợ Thánh hoàng, không biết có được tính là niềm vinh hạnh của tôi hay không!”
“Ha ha~~~”
Gurio cười đầy thâm ý: “Nhưng tôi tin là cậu sẽ không làm hại tôi.”
Bụp!
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, bình tĩnh đáp: “Tôi đã tới, chắc ông có thể thả người rồi nhỉ.”
Nghe vậy, Gurio nhíu mày: “Nếu tôi thả cậu đi, tôi sẽ khó lòng đối phó với bên nước Mỹ!”
Lý Trạch Vũ ngang ngạnh nói: “Vậy là ông cho rằng tôi là kẻ khá dễ đối phó?”
“Tôi không có ý này.”
Gurio thản nhiên đáp: “Chẳng qua là giữa việc đối phó với nước Mỹ và với cậu thì tôi thấy bọn họ khả quan hơn một chút.”
“Thả người!”
Lý Trạch Vũ lặp lại câu này.
Gurio nheo mắt lại: “Thả người cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với một điều kiện của tôi.”
“Nói!”
Lý Trạch Vũ chỉ nặn ra một chữ.
“Từ nay về sau, cậu không được lui tới tiếp xúc với Kardashian!”
Gurio gằn từng chữ để cảnh cáo.
Thánh nữ của Thánh Đình không được yêu đương. Nếu tin lùm xùm giữa Kardashian và Quân Đế bị truyền ra ngoài thì Thánh Đình sẽ biến thành trò cười của mọi người, nói không chừng còn có thể khiến niềm tin tín ngưỡng của rất nhiều tín đồ sụp đổ, hắn ta tuyệt đối không thể để cục diện này xuất hiện!
Nghe câu nói này, Lý Trạch Vũ lắc đầu từ chối không chút do dự.