Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ thản nhiên nói: “Nói như vậy, hai người thật ra là đồng quy vu tận à.”

“Con cũng có thể cho là như vậy.” Hòa thượng Nhất Trinh chuyển đề tài: “Biết vì sao vi sư nói cho con những điều này không?”

Vẻ mặt Lý Trạch Vũ thành thật: “Ngài tuyệt đối đừng nói với con rằng Triệu Như Mộng có liên quan tới Độc Cô Thiên Thu nhé.”

Nghĩ đến Triệu Như Mộng gần gũi hắn, mặc cho hắn đánh mắng thế nào cũng không từ bỏ, hắn lâp tức rất hoài nghi đối phương có phải muốn hút công lực của hắn hay không.

Hơn trăm năm trước, Độc Cô Thiên Thư kinh khủng đến nhường nào… Chắc chỉ có người sống trong thời đại đó mới hiểu được.

Có thể nói, nếu lúc đó cường giả vô song Tô Thắng Thiên không xuất hiện thì Độc Cô Thiên Thu thật sự đủ mạnh để tung hoành khắp võ lâm Trung Lâm.

Trong mắt hoà thượng Nhất Trinh, dung mạo của Triệu Như Mộng tuy chưa đến mức giống y đúc Độc Cô Thiên Thu nhưng ít nhất cũng có sáu phần tương tự.

Song, sau khi biết Triệu Như Mộng không phải hậu duệ của họ Độc Cô, ông ấy đã lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.

“Trên đời chắc không có chuyện trùng hợp vậy đâu. Vả lại lúc đó cũng có rất nhiều người tới Tây Vực để điều tra, Độc Cô Thiên Thu quả thật không có hậu nhân!”

Hoà thượng Nhất Trinh thổn thức không thôi.

Khi xưa, có rất nhiều kẻ nguỵ quân tử trong ngoài bất nhất tìm tới Tây Vực, lấy cớ rằng sẽ diệt trừ tận gốc Độc Cô Thiên Thu, nhưng thật ra là muốn tìm kiếm công pháp của người ta, kết quả là đều tay trắng đi về.

Hoà thượng Nhất Trinh cho rằng không trùng hợp như thế được, nhưng Lý Trạch Vũ lại chẳng dám coi thường.

Dù sao cô nàng Triệu Như Mộng kia cũng thèm muốn cơ thể hắn, vả lạ đối phương còn xinh đẹp rung động lòng người, hắn không dám đảm bảo một ngày nào đó mình sẽ không từ chối được đối phương.

Lúc này, nghe hoà thượng Nhất Trinh nhắc lại chuyện xưa, hắn hạ quyết tâm phải tra rõ lai lịch của Triệu Như Mộng, đồng thời phải kẹp chặt háng mình khi đối diện với cô nàng kia.

Đừng có trở thành quỷ phong lưu…

Bất giác, hai người hàn huyên hơn một giờ liền, hoà thượng Nhất Trinh cũng đã đi nghỉ ngơi.

Lý Trạch Vũ ngắm nhìn ánh trăng trên trời, lúc này hắn không hề buồn ngủ, quyết định sẽ lên đường.

Nửa tiếng sau.

Một chiếc Hummer đỗ vững vàng bên ngoài cổng nhà họ Lý.

Sói đen, George, Jenny và Ngân Hồ lần lượt xuống xe.

“Cạch cạch!”

Đúng lúc này, cổng nhà họ Lý cũng được mở ra, Lý Trạch Vũ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, hai tay chắp sau lưng, lững thững đi ra.

“Đại đương gia!”

“Đại đương gia…”

Ba người Sói đen lần lượt cất tiếng chào.

Lý Trạch Vũ gật đầu, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Ngân Hồ.

Tối nay cô nàng này mặc một bộ đồ bó sát màu trắng, vóc dáng chữ S hoàn hảo lập tức lọt vào đôi mắt hắn.

Ngân Hồ chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Không thể đợi đến ngày mai rồi mới xuất phát ư?”

Lý Trạch Vũ lắc đầu, cười nhạt: “Dây dưa không phải là phong cách của tôi.”

Nghe vậy, Ngân Hồ không nói gì nữa.

“Đi thôi.”

Lý Trạch Vũ ra hiệu.

Đột nhiên, đúng lúc này, một chiếc Maserati xuất hiện trong tầm mắt mọi người, từ từ dừng lại phía sau chiếc Hummer.

“Cạch!”

“Anh rể!”

Người xuống xe đầu tiên là Trần Thanh Dao.


Trần Thanh Tuyết theo sát sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK