Có lẽ hắn đã thích người phụ nữ kia từ rất lâu trước đây rồi, có điều là trước đó hắn không thể chấp nhận được thân phận của đối phương nên mới chọn trốn chạy.
Nhưng khoảnh khắc hắn thọc đao vào cơ thể Angela, dường như hắn có thể cảm nhận được tình yêu cô ấy dành cho hắn.
“Thật sự, tôi sẽ không bao giờ trách anh…”
Lý Trạch Vũ vẫn nhớ rất rõ, sau khi nghe rõ những lời Angela nói, thời khắc ấy, có thể dùng từ trái tim hắn như bị dao cứa để hình dung.
Vậy nên hắn có thể khẳng định, hắn yêu Angela.
“Tốt lắm.”
Dường như Gutian rất hài lòng với đáp án này, ông ta khẽ cười nói: “Vậy cậu có chấp nhận trở thành người giống Angela, trở thành người của tộc Bất Tử không?”
“Gì?” Lý Trạch Vũ sốc.
“Đừng ngạc nhiên!” Gutian vẫy tay, thấp giọng nói: “Chắc là cậu cũng biết rõ, tộc Bất Tử của chúng tôi có thể tồn tại vĩnh viễn, mà tuổi thọ của loài người các cậu lại chỉ kéo dài trong vòng trăm năm ngắn ngủi. Cậu có từng nghĩ đến vấn đề sau khi cậu rời khỏi thế gian này, Angela sẽ đau buồn cỡ nào, cô đơn ra sao không?”
Ách...
Nghe đối phương nói những lời thấm thía, Lý Trạch Vũ sững sờ một chỗ.
Gutian thấy hắn bị lay động bởi lời nói nên lại càng ra sức.
“Quân đế, nếu cậu yêu Angela thì nên ở bên cạnh con bé mãi mãi…”
“Quân đế, sau khi trở thành người của tộc Bất Tử cậu có thể trường sinh bất lão, ở bên Angela mãi mãi, lại còn có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!”
Gutian đã được trải nghiệm sức mạnh của Lý Trạch Vũ rồi, ông ta cũng đã nhìn thấy trí tuệ của người trước mặt.
Nếu người như vậy mà trở thành người của tộc Bất Tử thì tộc Bất Tử họ lo gì không thể trở nên huy hoàng?
“Dừng lại!” Lý Trạch Vũ bỗng hoàn hồn.
Bản thân hắn đã là một tên siêu lừa, nhưng hắn không ngờ Huyết Hoàng đại nhân Gutian này lại lừa giỏi hơn hắn nữa.
Suýt nữa là hắn đã bị lừa rồi!
Đúng là trở thành tộc Bất Tử sẽ trường sinh bất lão, nhưng sống cuộc đời như vậy sẽ cô đơn chán chường tới mức nào chứ?
Lại còn phải sống dựa vào việc hút máu…
Chỉ cần tưởng tượng đến việc bản thân trở thành dáng vẻ của quỷ hút máu là Lý Trạch Vũ lại run rẩy.
“Sinh ra làm người của tộc Bất Tử là do số phận an bài, không ai có thể thay đổi được. Nhưng nếu loài người cố tình biến mình thành tộc Bất Tử thì lại là trái với quy luật tự nhiên! Còn về phần Angela, trong tương lai, khi tôi chết già, qua một thời gian dài, có lẽ cô ấy sẽ quên tôi thôi! Ngay cả khi cô ấy mãi mãi không quên được tôi chăng nữa thì mỗi lần cô ấy nhớ tới tôi cũng là một loại hạnh phúc.” Lý Trạch Vũ nói với giọng kiên định: “Vậy nên ông hãy dập tắt ý tưởng này ngay khi còn có thể đi.”
Gutian không khuyên răn gì nữa, nhưng chắc chắn là ông ta chưa từ bỏ hy vọng. Tương lai còn dài, ông ta không tin là mình không khuyên được đối phương!
Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Gutian, Lý Trạch Vũ lái xe rời đi.
Khởi động xe xong, một tay hắn đặt trên vô lăng, một tay cầm điện thoại di động gọi.
“Ai vậy?”
Giọng của Thánh Hoàng Gurio vang lên.
Lý Trạch Vũ cười nói: “Thánh Hoàng, ông già bất tử ông còn nhớ tôi chứ?”
“Quân đế!”
Khoảnh khắc ấy, Gurio cất cao giọng.
Lý Trạch Vũ cười he he: “Tôi còn tưởng người có thân phận cao quý Thánh Hoàng đây đã quên chuyện, không còn nhớ gì tới thứ người hèn mọn nhỏ bé như tôi rồi chứ.”
“Cậu tìm tôi làm gì?” Giọng của Gurio có phần khó nghe.
Dù gì hắn ta cũng từng bị Lý Trạch Vũ bẫy, cho nên có thể hiểu được tâm trạng hắn ta lúc này.