Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gutian để lại một câu rồi ôm Angela bay đi.

Lý Trạch Vũ đuổi theo mà không hề nghĩ ngợi.

Mấy phút sau, một nhóm ba người trở lại lâu đài Huyết Hoàng.

Dưới sự dẫn dắt của Gutian, Lý Trạch Vũ đi theo ông ta xuống cung điện dưới lòng đất của lâu đài cổ.

Trong này trống rỗng, chỉ có một chiếc quan tài bằng đồng.

Ánh mắt Lý Trạch Vũ không tầm thường, trong nháy mắt đã nhận ra quan tài bằng đồng này có lịch sử ít nhất một nghìn năm.

"Cạch keng!"

Một tay Gutian ôm Angela đã hôn mê, tay kia mở nắp quan tài bằng đồng, sau đó nhẹ nhàng đặt người vào quan tài.

"Cái này có thể cứu cô ấy sao?"

Lý Trạch Vũ lo lắng hỏi.

Gutian liếc mắt nhìn hắn một cái, ông ta không nói gì, mà dùng móng tay sắc bén rạch cổ tay của mình rồi nhỏ máu tươi vào miệng Angela.

Máu tươi là thánh dược chữa thương tốt nhất đối với tộc Bất Tử, mà máu của vị Huyết Hoàng Gutian này lại càng bổ hơn.

"Rút dao ra!"

Gutian ra lệnh.

Lý Trạch Vũ lập tức làm theo, tay nghề của hắn rất thành thạo, hắn biết làm thế nào để Angela bớt đau khổ hơn một chút, cho nên phải mất gần hai phút mới rút được con dao ra khỏi cơ thể Angela.

Khi Angela nuốt huyết dịch của Gutian, vết dao trên tim cô ấy khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chẳng mấy chốc, mười lăm phút đã qua.

Gutian thu tay lại, lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, trông có chút suy yếu.

Còn Angela thì ngoại trừ trên quần áo dính máu tươi, thì cô ấy không khác gì đang ngủ thiếp đi.

Lý Trạch Vũ không khỏi lo lắng hỏi: "Cô ấy đã ổn rồi phải không?"

"Làm sao có thể!"

Giọng điệu của Gutian có chút trách móc: "Bây giờ cô ấy cần ngủ, nhưng lúc nào có thể tỉnh lại thì tôi cũng không rõ, có thể là một tháng, cũng có thể là một năm hoặc là lâu hơn!"

Nghe ông ta nói như vậy, Lý Trạch Vũ càng thêm tự trách, trầm giọng hỏi: "Tôi có thể làm gì cho cô ấy?"

Quân Đế giận dữ, thây nằm trăm vạn.

Khoảnh khắc khi mặt trời mọc, bán đảo Grant nghênh đón một trận đồ sát đẫm máu.

Gặp nạn trước chính là người một nhà công tước Drew.

Drew vừa rơi vào trạng thái ngủ say nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con trai Marshall, ông ta bất mãn đá nắp quan tài, quát lớn: “Sáng sớm ầm ĩ lăn tăn cái gì? Tối nay ông đây còn phải dậy đi làm đó.”

“Lão… Lão gia… Không hay rồi.”

Mắt thấy vẻ mặt đối phương khác thường, Drew nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hầu tước Marshall bị… bị…” Quản gia lắp bắp nửa ngày không nói ra được nguyên nhân.

Drew khoác thêm áo khoác tự mình tới đại sảnh, vừa hay nhìn thấy con mình Marshall bị ném ra ngoài cửa sổ.

“Không!!” Drew muốn ngăn cản nhưng vốn không kịp.

Một khắc sau…

“A!” Mặt trời chiếu lên người Marshall, khiến gã giống như bị lửa đốt.

Chỉ trong mười mấy hơi thở, ánh nắng đã đốt cháy Marshall đến mức không còn mảnh nào, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Tận mắt nhìn thấy con trai tan thành mây khói, Drew tức giận không kiềm chế được, nhưng lúc ông ta nhìn rõ hung thủ ném con trai ra ánh nắng mặt trời thì sợ đến mức mặt mũi tái mét.

“Quân… Quân Đế.” Drew gần như không do dự quay người bỏ chạy.


Lý Trạch Vũ không nhanh không chậm đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK