Lý Trạch Vũ khom người, khó khăn lắm mới tránh được.
Cơ thể già nua của Louis bùng phát sức mạnh tốc độ
kinh người, khiến Lý Trạch Vũ bất ngờ suýt chút nữa đã chịu thiệt.
"Chết đi!"
Lý Trạch Vũ gầm lên, tung người đá bay.
"Ầm!"
Lý Trạch Vũ trúng đòn vào lưng, cũng may quanh thân
có cương khí hộ thân phòng ngự, nếu không cú đá này chắc chắn sẽ khiến hắn bị
thương rồi.
Hmm?
Nhìn thấy thanh niên trước mặt không hề bị thương, Louis
thoáng hiện lên vẻ kinh hãi.
"Đến lượt tôi rồi."
Lý Trạch Vũ bay lên cao, trả cho đối phương một cước.
Dưới sự bùng nổ toàn lực của hắn, tốc độ nhanh đến mức
không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chân chưa đến mà Louis đã cảm nhận được một
luồng âm thanh xé gió đánh tới..
"Vút!"
Louis ngửa người ra sau, thành công tránh đi cú đá của
Lý Trạch Vũ.
Đáng tiếc còn chưa kịp mừng rỡ thì ông ta đã lập tức
ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ từ trên trời giáng xuống một
chưởng.
Khi Louis nhận ra thì đã không kịp né tránh, chỉ có
thể cố gắng nghiêng đầu để vai chịu một chưởng này.
"Rắc!"
"Phốc..."
Ban đầu né được một lần, đáng tiếc không né được lần
hai.
Xương vai của Louis bị đánh gãy.
Lý Trạch Vũ không cho đối phương có cơ hội trốn
thoát, năm ngón tay như tia chớp siết chặt lấy cổ họng Louis.
"A!"
Thừa lúc đối phương há miệng, hắn nhét trực tiếp
viên thuốc trong tay vào miệng Louis.
"Ư ư!"
Mặc dù không biết viên thuốc đen sì đó là gì, nhưng Louis
có thể khẳng định chắc chắn nó cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!
Ông ta muốn nhổ ra nhưng Lý Trạch Vũ lại tung một
chưởng vào cằm khiến ông ta không thể không há miệng, nuốt luôn viên thuốc vào
bụng.
"Cậu cho ta ăn thứ gì đấy?"
Louis lộ ra vẻ kinh hãi.
Mà Gurio ở bên cạnh đã sớm sợ hãi đến run rẩy.
Hắn ta biết Lý Trạch Vũ rất mạnh, ngay cả Thập Tự Kỵ
Sĩ cũng có thể hạ gục, nhưng không ngờ rằng lão thánh hoàng vốn như thần thánh