Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm!”

Will đỡ được một quyền nhưng lại không thể đỡ được quyền khác, xương ngực bị gãy vài cái đồng thời cả người anh ta bay ra ngoài.

Nhưng mà trong thời gian nửa chén trà, thuộc hạ của Long Đế đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại không hơn hai mươi người.

Mà phạm nhân Tử Ngục cũng có thương vong nặng nề.

Mười hai chiến thần Tu La chết năm người, Will thì bị trọng thương.

Cơ thể Long Đế hoàn hảo chứng minh thực lực của tứ đế, ông ta đúng là không phải là người mà người bình thường có thể khiêu khích.

“Còn ai nữa!”

Long Đế ngang ngược hô to, trong chốc lát phạm nhân xung quanh ông ta không còn dám tuỳ tiện tiến lên.

Cách đó không xa.

Vẻ mặt của đạo sĩ Vô Trần đang ngậm một điếu xì gà to trầm xuống, ông xông ra từ bên cạnh Ngọc Linh Lung rồi nói: “Bà Linh Lung, tên nhóc đó là sát tinh trời sinh, sức mạnh cũng không yếu, chúng ta có nên giúp đỡ một tay không?”

“Ông không được quên nhiệm vụ mà Trạch Vũ giao đâu đấy.”

Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn cản hành động của ông.

Nghe đến đây, đạo sĩ Vô Trần nhíu mày, lại hỏi: “Biện pháp dẫn rắn rời hang của tên nhóc thúi này thật sự có thể thực hiện được?”

“Với tình hình trước mắt mà nói thì đều ở trong dự tính của hắn không phải sao?”

Ngọc Linh Lung hỏi ngược lại một câu.

“Cái này ngược lại là, ha ha ha...”

đạo sĩ Vô Trần đắc ý cười nói: “Không hổ là đồ nhi của chúng ta, không chỉ có thiên phú võ đạo tốt, trí thông minh cũng đạt tiêu chuẩn!”

Ngọc Linh Lung gật đầu ngầm thừa nhận với vẻ mặt vui mừng.

Lý Trạch Vũ có thể đạt tới cảnh giới vô địch thiên hạ trong thời gian ba năm liền, điều này ngay cả mấy người bọn họ đều không có nghĩ tới.

Cách đó không xa Long Đế và các phạm nhân đang giằng co, ai cũng không dám tuỳ tiện tiến lên.

Long Đế hạ giọng hỏi thuộc hạ ở bên cạnh: “Bên Arthur chưa thành công sao?”

Trước đó, ông ta căn bản không nghĩ tới việc hai chữ ‘Long Đế’ sẽ không có tác dụng khiến những người ở ngục giam này sợ hãi, ngược lại ông ta bị tất cả mọi người khinh thường.

Lúc này ông ta muốn lại kéo dài thời gian thì đã khó khăn.

Dù sao phạm nhân bên trong Tử Ngục đều không phải là hạng người hời hợt, chỗ nào cũng có người giết người như ngóe, hơn nữa nhân số đông đảo, cứ tiếp tục thì có khả năng ngay cả ông ta cũng sẽ gặp nguy hiểm!

“Còn chưa có tin tức truyền tới.”

Một thuộc hạ trả lời.

“Liên lạc thử, nói với bọn họ rằng chúng ta không kéo dài lâu được.”

Long Đế nhìn phạm nhân đang nhìn ông ta chằm chằm, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ.

Ông ta không nghĩ ra Quân Đế đã dùng cách gì, mới có thể chinh phục những phạm nhân kiêu căng khó thuần trước mặt này.

Là sức mạnh sao? Không có khả năng!

Long Đế không cho rằng sức mạnh của của mình có sự chênh lệch với Quân Đế!

Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Không thể là vì mị lực từ nhân cách...

“Xử lý bọn chúng!”

Lần này Manbu với đôi mắt đỏ chủ động phát động đợt công kích, mục tiêu nhắm vào Long Đế.

Chỉ vì anh em của anh ta đều chết trên tay Long Đế, thù này nhất định phải báo!

“Manbu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK