“Thánh Vương, vết thương của ngài?”
Khuôn mặt Yêu Cơ lo lắng.
Hách Liên Vô Tình vẫy vẫy tay, thản nhiên như không nói: “Vết thương của bổn tọa không đáng ngại, bây giờ ngươi đi truyền lệnh của bổn tọa, bảo kỳ chủ của mười sáu tỉnh lập tức quay về gặp bổn tọa!”
“Thánh Vương yên tâm, trước khi Như Mộng khởi hành thuộc hạ đã thông báo cho họ rồi, chắc hẳn bọn họ đang trên đường đến đây, chỉ là....”
Yêu Cơ nói đến đây lập tức do dự.
Hách Liên Vô Tình nhướng mày: “Có chuyện thì nói, đừng có ấp a ấp úng trước mặt bổn tọa.”
“Vâng.”
Yêu Cơ khẽ cúi người nói: “Trong số mười sáu kỳ chủ, có thể có rất nhiều người đã bí mật quy phục Tả Trung Nhân!”
“Tả Trung Nhân?”
Đồng tử của Hách Liên Vô Tình hơi co lại.
Lão ta cả đời không kết hôn, Tả Trung Nhân là đệ tử duy nhất của lão ta, lão ta từng coi hắn ta là người kế nhiệm mình.
Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời của Yêu Cơ, người đáng tin cậy nhất dường như đã mang lòng phản nghịch rồi...
“Thực ra thuộc hạ đã tính ra vị trí của Thánh Vương từ vài năm trước. Nhưng Tả Trung Nhân bằng mọi cách phủ nhận suy đoán của thuộc hạ, nên mới trì hoãn cơ hội giải cứu Thánh Vương.”
Yêu Cơ lại bổ sung thêm.
Sau khi cân nhắc một lúc, Hách Liên Vô Tình lạnh lùng nói: “Chuyện này trong lòng bổn tọa tự có tính toán, bây giờ ngươi đi chuẩn bị một ít dược liệu trị thương cho bổn toạ đi.”
Lúc này đối với lão ta mà nói, khôi phục thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Dưới sự sắp xếp của Yêu Cơ, Hách Liên Vô Tình bước vào một căn lều sang trọng, trong phút chốc đã tìm được dược liệu mình cần.
“Thuộc hạ cáo lui!”
Yêu Cơ khẽ cúi đầu hành lễ, quay người rời khỏi lều.
Hách Liên Vô Tình nhìn theo bóng lưng của Yêu Cơ, ánh mắt trầm ngâm.
Lòng người sẽ thay đổi, đây là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng không sao, chỉ cần thực lực thời hoàng kim được khôi phục, cho dù có vài người thực sự có lòng phản nghịch, cũng sẽ cam tâm quy phục lần nữa.
Nhiều năm về trước, lão ta có thể điều khiển mọi người trong Vô Tình Thần cung thì bây giờ lão ta cũng có thể làm được y như vậy!
Bên ngoài lều.
“Mẹ!”
Triệu Như Mộng gọi một tiếng.
“Suỵt!”
Yêu Cơ đưa ngón trỏ lên miệng rồi vẫy tay.
Hai người đi đường vòng rồi bước vào một căn lều sang trọng khác.
“Như Mộng, chỉ có hai người quay về an toàn thôi sao?"
Yêu Cơ cau mày hỏi.
Triệu Như Mộng gật đầu, sau đó kể lại chi tiết câu chuyện về cuộc giải cứu lần này.
“Ý con là, tất cả người của Long Đế đều đã chết?”
Vẻ mặt của Yêu Cơ trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Vâng.”
Triệu Như Mộng nhẹ nhàng gật đầu: “Mặc dù con không tận mắt nhìn thấy, nhưng tên kia hẳn là không thể sống sót rời khỏi đó.”
Yêu Cơ nhắm mắt lại trầm tư, sắc mặt càng ngày càng khó coi.