Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bịch” một tiếng.

Tô Đại Cẩu quỳ xuống cực kỳ dứt khoát.

Văn phu nhân và Tiêu Mỹ Mỹ cũng không khá hơn chút nào, đôi chân run rẩy, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Hiển nhiên, ba người đều bị sát khí dày đặc của Lý Trạch Vũ dọa cho bể mật.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Lý Trạch Vũ ngồi xổm ở trước mặt Tô Đại Cẩu rồi liên tục tát vào mặt hắn ta.

Vài phút sau, mắt kính của Tô Đại Cẩu rơi xuống mặt đất, mà gương mặt của hắn ta sưng tấy lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Lý Trạch Vũ không nhẹ tay mà đánh Tô Đại Cẩu tới mức hôn mê mới dừng tay.

Cảm giác đánh Hán gian thật rất thoải mái.

“Không, đừng giết tôi!”

Trên mặt Văn phu nhân đầy sự hoảng sợ.

Tiêu Mỹ Mỹ cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Quân Đế, cậu... Cậu giết chúng tôi thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đảo Nguyệt Lượng.”

Bên ngoài có đội quân hùng hậu trấn giữ, cho dù thực lực của Lý Trạch Vũ mạnh hơn cũng phải nghĩ đến việc an toàn thoát thân khỏi mưa bom bão đạn

Dường như Văn phu nhân cũng nghĩ đến chuyện này, trong thoáng chốc có thêm tự tin: “Quân Đế, chỉ cần cậu không giết chúng tôi thì chúng tôi có thể thả cậu đi, hơn nữa sau đó chúng tôi sẽ đầu hàng nước Hạ Đại Lục không điều kiện.”

“Ồ, lại còn dám đưa ra điều kiện với tôi.”

Lý Trạch Vũ dùng một tay túm mái tóc ngắn của Văn phu nhân, quơ tay ở trước mặt bà tay: “Bà từng thấy nắm đấm to bằng bao cát chưa?”

“Chưa... Chưa từng thấy!”

Thân là người lãnh đạo tối cao nhất ở đảo Nguyệt Lượng, Văn phu nhân nào có bị người ta đối xử như vậy.

Nhưng trong giây phút này cái mạng nhỏ của bà ta đang ở trong tay người ta, bà ta chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

“Ầm!”

“Ai bảo bà nhận giặc làm cha!”

“Ầm!”

“Ai bảo bà làm Hán gian!”

“Ầm!”

“Ai bảo bà chia rẽ...”

Mỗi một cú đánh thì Lý Trạch Vũ đều sẽ chửi một câu, nhưng mà một lát sau Văn phu nhân với tóc tai bù xù đã bị đánh ói ra máu.

Giữa hai chân Tiêu Mỹ Mỹ chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt, thẩm thấu chiếc quần cộc.

Lý Trạch Vũ còn chưa đánh bà ta mà bà ta đã sợ tè ra quần.

“Quay lại đây.”

Lý Trạch Vũ quát.

Tiêu Mỹ Mỹ gần như ngã lộn nhào, “Bốp bốp bốp”, bà ta vừa tự tát mình vừa nhận sai: “Tôi không nên cấu kết với Văn phu nhân để làm việc xấu, không nên thông đồng với địch rồi bán nước, không nên...”

Sự chủ động của bà ta cũng không có đổi lấy lòng nhân từ của Lý Trạch Vũ.

“Rầm rầm rầm.”

Hắn đánh ba quyền liên tiếp khiến Hán gian số một của Văn phu nhân đã bị đánh bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK