Đối phương nhắc đi nhắc lại “bí mật” khơi dậy sự tò mò trong Diệp Lâm.
“Bí mật gì?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Mau nói đi!” Đám anh em nhà họ Ngô hỏi tới cùng.
Đỉnh chủ Điếu Bạch Mi của đỉnh Bất Lão cò kè mặc cả: “Diệp đại nhân, cậu đồng ý tha cho chúng tôi rồi lại nói sau.”
Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh lùng: “Ông cho rằng ông có tư cách đàm phán với tôi hả?”
“Nếu không nói thì sẽ giết các ông ngay!” Ngô Lục Nhất quát: “Nói mau đi!”
Nhà họ Ngô rất muốn biết núi Trường Bạch cất giấu bí mật động trời gì, có khi còn có thể đi theo chia một ngụm canh.
Điếu Bạch Mi bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng: “Trên đỉnh Bất Lão chúng tôi có một tấm bia đá khắc hoa văn cổ xưa.”
“Không chỉ đỉnh Bất Lão có, mà các đỉnh xung quanh cũng có.”
“Mấy tấm bia đá kia có từ trước khi tổ tiên chúng tôi dời đến núi Trường Bạch. Nghe nói bên trong có chứa lực lượng mạnh đến mức khó tin.”
“Tiếc là mấy trăm năm qua, cả đám cổ võ của bảy đỉnh núi Trường Bạch đều không tìm ra được bí mật bên trong.”
“Tôi nghĩ với thực lực của Diệp đại nhân, có lẽ có thể hiểu được. Cậu tha cho tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mấy tấm bia đá đó ngay bây giờ.”
Nghe vậy, đám người Hoàng Long lần lượt cười ra tiếng.
“Các cậu cười cái gì?” Điếu Bạch Mi ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha… Tôi còn tưởng là bí mật gì…” Hoàng Long cười nói: “Chúng tôi phát hiện mấy tấm bia đá mà ông nói lâu rồi!”
Hoa Quốc Đống nói: “Sư phụ tôi không chỉ có phát hiện, mà còn khởi động mấy tấm bia đá đó nữa.”
Cái gì?
Nghe vậy, Điếu Bạch Mi giật nảy mình: “Diệp đại nhân, cậu đã tìm ra được bí mật của bia đá rồi hả?”
Ngô Lục Nhất vội vàng nịnh nọt: “Chúc mừng Diệp đại nhân, vừa tới là đã phá giải được bí mật của núi Trường Bạch!”
Diệp Lâm gật đầu nói: “Mấy tấm bia đá có khắc hoa văn cổ xưa mà ông nói chính là một trận pháp cực kì lợi hại. Tôi đã khởi động một phần trận pháp.”
“Hóa ra là trận pháp!” Điếu Bạch Mi ngạc nhiên cảm thán.
“Đỉnh Bất Lão các ông còn bí mật nào khác không?” Ngô Lục Nhất hỏi.
“Ở đâu ra nhiều bí mật như vậy?” Điếu Bạch Mi cười khổ nói: “Vài thế hệ núi Trường Bạch đã nghiên cứu bia đá mấy trăm năm cũng không nghiên cứu ra được gì, làm gì còn bí mật nữa.”
“Vậy giữ các ông lại làm gì?” Ngô Lục Nhất nói với vẻ ghét bỏ: “Xách đi chém hết đi!”
Điếu Bạch Mi vội vàng chắp tay cầu xin: “Diệp đại nhân, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, cầu xin cậu rộng lượng tha cho chúng tôi, đỉnh Bất Lão tuyệt đối không dám đối đầu với cậu… cầu xin cậu khoan dung…”
Diệp Lâm vốn định hỏi thăm thêm về lai lịch của bia đá, nhưng lại phát hiện bọn họ biết ít hơn cả mình, bèn nói: “Tôi có thể tha cho các ông, nhưng sau này đỉnh Bất Lão phải gia nhập Long Môn làm việc cho tôi!”
Điếu Bạch Mi nghe vậy liền đồng ý ngay. Ông ta lập tức dẫn toàn tộc gia nhập Long Môn, thề thốt trung thành với Diệp Lâm.
“Ừ.” Diệp Lâm gật đầu: “Sau này các ông chính là chi nhánh Long Môn ở Doanh Châu.”
“Ha ha…” Hoàng Long cực kì đắc ý: “Sau này các ông phải đi theo tôi, vừa lúc chi nhánh Long Môn mới vừa thành lập, đang thiếu nhiều người lắm.”
Ngô Lục Ngũ thấy vậy thì đi lên chúc mừng: “Chúc mừng Bạch Mi trở thành cấp dưới của Diệp đại nhân!”
“Tôi biết ngay là lần này ông có thể sống sót sau tai nạn, gặp dữ hóa lành, nên mới dẫn ông về đây giao cho Diệp đại nhân xử lý. Quả nhiên là Diệp đại nhân tha mạng cho ông.”
“Có phải là hiện giờ tốt hơn nhiều khi so với việc ông dẫn toàn tộc chạy trốn khắp nơi hay không? Ông có được hôm nay, tất cả là nhờ có tôi!”
Điếu Bạch Mi chán ghén mà trừng Ngô Lục Ngũ một cái, tức giận đến mức không thốt thành lời được.
Bởi vì ông ta chưa từng thấy người nào trơ trẽn như vậy!