Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy là cô không cần phải đi xem mắt nữa.

Khổng Hữu Vi tức giận thì tức giận, chứ trong lòng vẫn cảm thấy tò mò. Ông nhìn thoáng qua bên dưới, để xem người nhận được tú cầu là ai?

Nếu môn đăng hộ đối, lại thêm cháu gái mình thích thì ông cũng sẽ không ngăn cản.

“Ồ? Người nhận tú cầu là Võ Trạng Nguyên hả?” Khổng Hữu Vi thấy là người của phủ đô úy thì cũng coi như là tạm được đi, chỉ là làn da hơi đen, sau này sinh con khó mà dẫn đi khoe được.

“Hầy, nếu là Văn Trạng Nguyên thì tốt rồi.” Khổng Hữu Vi có chút tiếc nuối nói: “Là cháu trai của một vị từng là đại học sĩ Hàn Lâm, còn là tài tử nổi tiếng nữa.”

Hầu gái nhắc nhở: “Không phải hai người họ.”

“Vậy là ai?” Khổng Hữu Vi hỏi.

Hầu gái lắc đầu: “Người nhận được tú cầu ném trả tú cầu rồi bỏ đi rồi, không có để lại tên tuổi.”

Khổng Hữu Vi nói: “Chắc là tự hiểu lấy mình, biết không xứng với nhà họ Khổng ta. Đi hỏi thăm xem là ai rồi bồi thường, để đề phòng cậu ta đi nói lung tung.”

Rốt cuộc thì đây không phải là chuyện gì tốt, lại còn liên quan đến danh dự của cháu gái, phải chặn họng lại mới được.

“Ừ, đi hỏi thăm xem là ai, sau này tôi chỉ muốn gả cho anh ấy.” Khổng Mộng Kỳ nói thêm.

“Làm bậy!” Khổng Hữu Vi tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Ông cho cháu hai lựa chọn. Một là làm theo sắp xếp của ông, đi gặp sư đệ của ông, hai tên Văn Võ Trạng Nguyên kia có cộng lại với nhau cũng không bằng một ngón tay của sư đệ ông, chắc chắn là cháu sẽ vừa lòng.”

“Hai là cháu chọn một trong hai người Văn Võ Trạng Nguyên.”

“Cháu không chọn cái nào hết. Cháu chỉ gả cho người lúc nãy nhận tú cầu!” Khổng Mộng Kỳ nói rồi nghênh ngang bỏ đi.

Bên kia, sau khi kết thúc hoạt động dạo phố một vòng thành phố, đám người Văn Võ Trạng Nguyên đi vào một nhà hàng nghỉ ngơi.

Nghiêm Bất Khí rảnh rỗi nên gọi điện thoại về gia tộc, chủ yếu là báo tin vui cho ông nội mình, kể lại cảnh tượng nổi bật vinh quang khi nãy của mình.

“À phải rồi, ông nội, ông biết lúc nãy cháu dạo phố rồi gặp ai không?”

Nghiêm Bất Khí quơ tay múa chân với điện thoại: “Ha ha, chắc chắn là ông không đoán được đâu. Cháu gặp được Diệp Lâm đấy!”

“Ông đã từng nói là cháu không bằng anh ta. Nhưng mà bây giờ thì sao? Cháu cưỡi ngựa trên cao, là Trạng Nguyên đương triều. Còn anh ta là một người thường chen chúc trong đám người ngước lên nhìn cháu. Anh ta không thể nào so được với cháu nữa rồi!”

Nghiêm Kỳ Học ở đầu dây bên kia nghe vậy thì giật nảy mình, không ngờ cháu trai mình lại gặp được Diệp Lâm.

Ông vội vàng khuyên nhủ: “Dù cháu đỗ Trạng Nguyên thì cháu cũng đừng khinh thường cậu ta. Ngành y dược ở bên Phụng Thiên của cậu ta đang trên đà phát triển. Cho dù cậu ta có là người thường thì cũng là người giàu nhất một vùng.”

“Cháu đừng coi thường loại nhân vật kiêu hùng như cậu ta, tuyệt đối đừng đắc tội cậu ta.”

Nghiêm Bất Khí hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên của ông nội. Anh ta tiếp tục kể về sự sắp xếp của triều đình.

“Dạo này triều đình đang định mở lại Sở Trấn yêu, đồng thời giao cho trách nhiệm quan trọng. Vậy nên đám học sinh có công danh trong năm nay như cháu đều bị điều đến Sở Trấn yêu.”

“Đây là một cơ hội kiến công lập nghiệp rất tốt, cháu nhất định sẽ nỗ lực thăng quan tiến chức!”

Anh ta âm thầm thề, nhất định phải đạp người đã từng mang đến nhục nhã cho mình trong quá khứ là Diệp Lâm xuống dưới chân mình vĩnh viễn.

Khâm Thiên Giám.

“Giám chính đại nhân, ông phải đi thật hả?”

“Ông đã lớn tuổi lắm rồi, cần gì phải đi mạo hiểm chứ?”

“Đúng vậy, sang năm ông được về hưu rồi, hay là suy nghĩ kỹ lại đi.”


Đối với việc mọi người khuyên nhủ ở lại, giám chính Tư Đồ Nhật Thăng của Khâm Thiên Giám vẫn quyết định đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK