Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngay khi chân anh ta sắp khuỵu xuống đất.

Lúc này, anh ta mới ý thức được, những lời Diệp Lâm nói trước đó đều không phải là lời nói suông.

Một người có thể tuyên thệ kết nghĩa với chiến thần sao có thể là một kẻ yếu đuối được?

Nếu sau này Diệp Lâm thực sự đảm nhận vị trí chiến thần, có khi anh ta lại bị trừng phạt cũng nên.

"Người... Người anh em.."

"Tôi nghĩ... Trước đây… Chúng ta... Chắc là có chút hiểu lầm..."

"Hãy nghe tôi giải thích…"

Hàn Mộc Xuân sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lời nói không mạch lạc.

Anh ta đã cố gắng hết sức để cầu xin sự tha thứ của Diệp Lâm.

Đối mặt với sự cầu xin của Hàn Mộc Xuân, mặt Diệp Lâm không vui cũng chẳng buồn, vẫn bình tĩnh thản nhiên.

"Tôi biết anh đang sợ." Diệp Lâm bình tĩnh nói. "Nhưng đừng sợ vội!"

Vì cuộc vui mới chỉ bắt đầu mà thôi...

Ở phía bên kia, trong doanh trại.

Những người còn lại của bát kỵ Ung Châu đang thực hiện những sắp xếp cuối cùng, chuẩn bị cho việc giành danh hiệu chiến thần.

"Chúng ta đã thống nhất, nếu cuối cùng có người ngoài chiếm lấy vị trí thì cũng không được bất mãn, không nên tụ tập đông người gây rối!"

Một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài lịch lãm đưa ra lời dặn dò cuối cùng.

"Đừng để người ngoài nghĩ rằng quân đội Ung Châu của chúng ta không biết điều, để người khác coi thường."

Người lên tiếng là Tôn Kính Phàm, thủ lĩnh của bát kỵ Ung Châu, đồng thời là sĩ quan tham mưu quân đội.

Anh ta có uy tín cực cao trong quân đội, đồng thời cũng là ứng cử viên có kỳ vọng cao nhất cho vị trí chiến thần.

Đáng tiếc là ba lần đệ đơn lên đều bị từ chối.

Cuối cùng, một cuộc tranh tài đã được quyết định, quy tụ các cao thủ từ mọi tầng lớp trong và ngoài quân đội.

Việc cạnh tranh đương nhiên cũng trở nên khốc liệt hơn.

"Chúng ta sẽ hợp lực giúp anh cả giành được vị trí chiến thần!"

Một người đàn ông vạm vỡ khác khoảng ba mươi tuổi nói một cách chắc chắn.

Đây chính là người đứng thứ hai bát kỵ, tên là Tào Minh Vọng, người có công phu cao nhất trong tám người.

Anh ta là cánh tay phải đắc lực nhất của Tôn Kính Phàm.

Tám người họ đã đồng ý rằng sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ anh cả của mình, đánh bại mọi kẻ khiêu chiến và thăng cấp lên vị trí chiến thần.

"Hơn nữa, lần tuyển chọn này dựa trên năng lực tổng thể." Một người phụ nữ có khí thế mạnh mẽ lên tiếng: "Chiến thần không chỉ có năng lực chiến đấu mà còn phải có trí óc hoạch định chiến lược."

"Chúng ta ở trong quân đội nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tài điều binh khiển tướng của chúng ta lại không bằng những người ngoài kia?"

Người phụ nữ này tên là La Thu Nhạn, mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng là người đứng thứ ba trong bát kỵ, đồng thời cũng là một cung thủ lão luyện trong quân đội, bách phát bách trúng.

"Haha, cô ba nói đúng." Tào Minh Vọng cười nói: "So với năng lực toàn diện của quân đội, cơ hội chiến thắng của anh cả sẽ lớn hơn."

Lúc này, một người đàn ông đầu trọc khác cười nói: "Nếu không phải giúp anh cả thành công thì tôi thật muốn tranh đoạt vị trí chiến thần."

"Aiza, nếu tôi có thể trở thành chiến thần thì sẽ uy nghiêm biết bao, xem ai còn dám gọi tôi là kẻ thua cuộc, xem người phụ nữ nào dám cắm sừng tôi nữa!"

Tào Minh Vọng chế nhạo nói: "Lão Lục, cậu mới vào quân đội chưa bao lâu mà đã muốn trở thành chiến thần rồi? Tốt nhất là cậu nên hỗ trợ anh cả đi, đừng có ảo tưởng viển vông nữa."

"Lão Lục, nếu cậu muốn thì có thể thử một lần." Tôn Kính Phàm, thủ lĩnh của bát kỵ cũng động viên: “Cậu đã lập được nhiều chiến công, có tiềm lực rất lớn, đừng nghe đám Lão Nhị nói năng linh tinh. Mọi người không cần phải lo cho tôi, chỉ cần có cơ hội, tất cả đều phải nỗ lực hết mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK