Lúc Kim Lũ Y đang có manh mối mới về vụ tai nạn xe năm xưa, ông cụ Diệp cũng đang đi đến một địa điểm bí mật.
Đây là trung tâm quyền quý của Yến Kinh, cũng là khu vực trung tâm của toàn bộ thành thị, chỉ có công khanh hậu duệ quý tộc, quyền thế ngập trời mới có thể ở đây.
Đây cũng là nơi cấm người bình thường đi vào.
Cho dù là nhà họ Diệp, một trong mười đại gia tộc Yến Kinh, cũng phải báo cáo trước khi đi vào.
Bất cứ một tên thị vệ nào ở đây, cũng khiến ông cụ Diệp phải cười lấy lòng, sợ bị bọn họ từ chối cho vào.
Câu tục ngữ “một người đắc đạo gà chó lên trời” cũng chỉ thế mà thôi.
Một lát sau, sau khi được đồng ý, ông cụ Diệp đi vào trong một tiểu viện phong cách độc đáo.
“Lão gia nhà tôi đang tiếp khách. Ông ở đây đợi đi” Một người quản gia trung niên nói xong thì nghênh ngang bỏ đi, thậm chí không giải thích thêm một câu nào.
“Vâng, cảm ơn” Ông cụ Diệp ngược lại còn phải đứng dậy nói cảm ơn, không dám phàn nàn một chút nào.
Sau đó, không còn người nào đến hỏi han ông cụ Diệp nữa, thậm chí không mời một cốc nước nào.
Có thể thấy được thái độ kiêu ngạo và coi thường khách.
Dù vậy, ông cụ Diệp cũng không hề oán hận, còn kiên nhãn chờ đợi, chờ đợi suốt cả một buổi chiều.
Tới giờ cơm tối, ông cụ Diệp bắt đầu có chút thấp thỏm, không biết nên tiếp tục chờ đợi hay là chào đi về.
“Lão gia bảo ông đi vào ăn cơm.” Lúc này, ông quản gia kia lại xuất hiện, lạnh nhạt nói một câu.
Ông cụ Diệp vừa nghe nói có thể ăn cơm với vị đại nhân kia thì cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Hai người nhanh chóng đi qua đình đài lầu các, ra tới hậu đường,
Trong một căn phòng ăn sang trọng, giữa phòng là một chiếc bàn tứ phương nhỏ, một đám người hầu đứng hai bên hầu hạ.
Trước bàn không có người khách nào khác, chỉ có một ông cụ mặc đồ Đường chậm rãi húp canh, vẻ mặt an yên, hưởng thụ món ngon.
Ông cụ Diệp thấy vậy thì vội vàng đi lên hành lễ.
Sau khi ông ta hành lễ xong, ông cụ mặc đồ Đường mới từ từ buông bát xuống, gật đầu nói: “Ăn chưa? Lại đây ăn chung đi.”
Ông cụ Diệp biết rõ ông cụ mặc đồ Đường là người nói sao thì phải làm vậy, không cần phải khách sáo nhún nhường gì cà.
Ông ta bảo bạn lại đây ăn cơm, thì bạn cứ ngoan ngoãn làm theo là được.
Ông cụ Diệp đáp vâng một tiếng rồi vội vàng đi lên ngồi xuống.
Ở trước mặt đại lão, ông cụ Diệp vừa kích động vừa căng thẳng, còn cực kì khiêm tốn, chỉ dám ngồi nửa bên ghế, không dám nhúc nhích chút nào.
“Tôi đã biết chuyện của nhà họ Diệp.” Ông cụ mặc đồ Đường tự mình gắp thức ăn cho ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp giật mình, vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Ông cụ mặc đồ Đường gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống đi.
Ông ta ngồi xuống lần nữa, vội vàng lùa một đũa thức ăn được ông cụ mặc đồ Đường thưởng cho vào trong miệng, không kịp thưởng thức xem có hương vị gì, chỉ
cảm thấy cực kì vinh hạnh.
“Năm xưa nhà họ Bạch bị chèn ép, bây giờ lại sắp trở lại ngày xưa. Chuyện này đúng là có chỗ kỳ lạ. Tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường húp thêm một ngụm canh, lẩm bẩm: “Ông yên tâm, có tôi ở đây, nhà họ Bạch không nuốt được nhà họ Diệp đâu”
Nghe những lời này của đại lão, ông cụ Diệp cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng. Hôm nay ông ta tới đây chỉ vì mấy câu nói kia.
Ông cụ mặc đồ Đường tiếp tục nói: “Nhà họ Bạch vừa mới cất bước, lấy đâu ra tiền thu mua nhiều cổ phiếu của nhà họ Diệp các ông như vậy?”
“Ngày mai tôi sẽ yêu cầu tổng cục quản lý giám sát tài chính đi điều tra nguồn gốc tài chính của bọn họ. Dù cho tài chính của bọn họ hợp pháp hay không, thì tôi
đều sẽ bảo bọn họ ngoan ngoãn trả cổ phiếu của các ông lại.”
Dù cho ông cụ mặc đồ Đường nói nhẹ nhàng vu vơ, nhưng ông cụ Diệp lại biết rằng trong toàn bộ Đại Hạ, chỉ có ít ỏi một vài người làm được chuyện này.
Ông cụ Diệp vội vàng đứng lên nói cảm ơn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu cảm ơn thôi.
“Có điều..” Ông cụ Diệp tìm cơ hội dè dặt nhắc nhở: “Còn có nhà họ Triệu nữa, bọn họ vẫn luôn điều tra vấn đề thuế của công ty nhà tôi. Haizz, tôi không biết mình
đắc tội ông cụ Triệu khi nào nữa...”
Nhắc tới ông cụ Triệu nhà họ Triệu, trên khuôn mặt an yên của ông cụ mặc đồ Đường cuối cùng cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Triệu Tài Thần hả?” “Ha ha, ông ta đã về hưu rồi mà còn dám nhúng tay vào nữa hả?” “Người không biết còn tưởng rằng Hộ Bộ vẫn nghe theo lời ông ta nữa đấy!”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Tôi sẽ làm cho bọn họ biết hiện nay Hộ Bộ nghe theo lời ai!”
Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn coi thường con người. Đây là một loại khí phách dưới một người trên vạn người, quyền lực cực kì cao, không được phép nghi ngờ.
Ông cụ Diệp bên cạnh giật mình đứng dậy, vội vàng phụ họa.
Lúc ra khỏi tiểu viện, ông cụ Diệp phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đối với ông ta mà nói, cùng vị đại lão kia ăn một bữa cơm tối, thật sự là một quá trình vừa giày vò vừa vinh hạnh. Bây giờ ông ta như kiểu vừa mới xuống pháp trường, cuối cùng cũng còn sống sót.
Có điều, có lời hứa của vị đại lão kia, bước chân trên đường về nhà của ông cụ Diệp đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tao không quan tâm là ai đang âm thầm đối phó nhà họ Diệp bọn tao, dù là nhà họ Triệu hay là nhà họ Bạch gì cũng được, lần này tao sẽ cho bọn mày biết nội tình và năng lực của nhà họ Diệp là không thể dao động.”
Đây là trung tâm quyền quý của Yến Kinh, cũng là khu vực trung tâm của toàn bộ thành thị, chỉ có công khanh hậu duệ quý tộc, quyền thế ngập trời mới có thể ở đây.
Đây cũng là nơi cấm người bình thường đi vào.
Cho dù là nhà họ Diệp, một trong mười đại gia tộc Yến Kinh, cũng phải báo cáo trước khi đi vào.
Bất cứ một tên thị vệ nào ở đây, cũng khiến ông cụ Diệp phải cười lấy lòng, sợ bị bọn họ từ chối cho vào.
Câu tục ngữ “một người đắc đạo gà chó lên trời” cũng chỉ thế mà thôi.
Một lát sau, sau khi được đồng ý, ông cụ Diệp đi vào trong một tiểu viện phong cách độc đáo.
“Lão gia nhà tôi đang tiếp khách. Ông ở đây đợi đi” Một người quản gia trung niên nói xong thì nghênh ngang bỏ đi, thậm chí không giải thích thêm một câu nào.
“Vâng, cảm ơn” Ông cụ Diệp ngược lại còn phải đứng dậy nói cảm ơn, không dám phàn nàn một chút nào.
Sau đó, không còn người nào đến hỏi han ông cụ Diệp nữa, thậm chí không mời một cốc nước nào.
Có thể thấy được thái độ kiêu ngạo và coi thường khách.
Dù vậy, ông cụ Diệp cũng không hề oán hận, còn kiên nhãn chờ đợi, chờ đợi suốt cả một buổi chiều.
Tới giờ cơm tối, ông cụ Diệp bắt đầu có chút thấp thỏm, không biết nên tiếp tục chờ đợi hay là chào đi về.
“Lão gia bảo ông đi vào ăn cơm.” Lúc này, ông quản gia kia lại xuất hiện, lạnh nhạt nói một câu.
Ông cụ Diệp vừa nghe nói có thể ăn cơm với vị đại nhân kia thì cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Hai người nhanh chóng đi qua đình đài lầu các, ra tới hậu đường,
Trong một căn phòng ăn sang trọng, giữa phòng là một chiếc bàn tứ phương nhỏ, một đám người hầu đứng hai bên hầu hạ.
Trước bàn không có người khách nào khác, chỉ có một ông cụ mặc đồ Đường chậm rãi húp canh, vẻ mặt an yên, hưởng thụ món ngon.
Ông cụ Diệp thấy vậy thì vội vàng đi lên hành lễ.
Sau khi ông ta hành lễ xong, ông cụ mặc đồ Đường mới từ từ buông bát xuống, gật đầu nói: “Ăn chưa? Lại đây ăn chung đi.”
Ông cụ Diệp biết rõ ông cụ mặc đồ Đường là người nói sao thì phải làm vậy, không cần phải khách sáo nhún nhường gì cà.
Ông ta bảo bạn lại đây ăn cơm, thì bạn cứ ngoan ngoãn làm theo là được.
Ông cụ Diệp đáp vâng một tiếng rồi vội vàng đi lên ngồi xuống.
Ở trước mặt đại lão, ông cụ Diệp vừa kích động vừa căng thẳng, còn cực kì khiêm tốn, chỉ dám ngồi nửa bên ghế, không dám nhúc nhích chút nào.
“Tôi đã biết chuyện của nhà họ Diệp.” Ông cụ mặc đồ Đường tự mình gắp thức ăn cho ông cụ Diệp.
Ông cụ Diệp giật mình, vội vàng đứng dậy cảm ơn.
Ông cụ mặc đồ Đường gật đầu, ý bảo ông ta ngồi xuống đi.
Ông ta ngồi xuống lần nữa, vội vàng lùa một đũa thức ăn được ông cụ mặc đồ Đường thưởng cho vào trong miệng, không kịp thưởng thức xem có hương vị gì, chỉ
cảm thấy cực kì vinh hạnh.
“Năm xưa nhà họ Bạch bị chèn ép, bây giờ lại sắp trở lại ngày xưa. Chuyện này đúng là có chỗ kỳ lạ. Tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường húp thêm một ngụm canh, lẩm bẩm: “Ông yên tâm, có tôi ở đây, nhà họ Bạch không nuốt được nhà họ Diệp đâu”
Nghe những lời này của đại lão, ông cụ Diệp cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng. Hôm nay ông ta tới đây chỉ vì mấy câu nói kia.
Ông cụ mặc đồ Đường tiếp tục nói: “Nhà họ Bạch vừa mới cất bước, lấy đâu ra tiền thu mua nhiều cổ phiếu của nhà họ Diệp các ông như vậy?”
“Ngày mai tôi sẽ yêu cầu tổng cục quản lý giám sát tài chính đi điều tra nguồn gốc tài chính của bọn họ. Dù cho tài chính của bọn họ hợp pháp hay không, thì tôi
đều sẽ bảo bọn họ ngoan ngoãn trả cổ phiếu của các ông lại.”
Dù cho ông cụ mặc đồ Đường nói nhẹ nhàng vu vơ, nhưng ông cụ Diệp lại biết rằng trong toàn bộ Đại Hạ, chỉ có ít ỏi một vài người làm được chuyện này.
Ông cụ Diệp vội vàng đứng lên nói cảm ơn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu cảm ơn thôi.
“Có điều..” Ông cụ Diệp tìm cơ hội dè dặt nhắc nhở: “Còn có nhà họ Triệu nữa, bọn họ vẫn luôn điều tra vấn đề thuế của công ty nhà tôi. Haizz, tôi không biết mình
đắc tội ông cụ Triệu khi nào nữa...”
Nhắc tới ông cụ Triệu nhà họ Triệu, trên khuôn mặt an yên của ông cụ mặc đồ Đường cuối cùng cũng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Triệu Tài Thần hả?” “Ha ha, ông ta đã về hưu rồi mà còn dám nhúng tay vào nữa hả?” “Người không biết còn tưởng rằng Hộ Bộ vẫn nghe theo lời ông ta nữa đấy!”
Dứt lời, ông cụ mặc đồ Đường đứng dậy, ngạo nghễ nói: “Tôi sẽ làm cho bọn họ biết hiện nay Hộ Bộ nghe theo lời ai!”
Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn coi thường con người. Đây là một loại khí phách dưới một người trên vạn người, quyền lực cực kì cao, không được phép nghi ngờ.
Ông cụ Diệp bên cạnh giật mình đứng dậy, vội vàng phụ họa.
Lúc ra khỏi tiểu viện, ông cụ Diệp phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đối với ông ta mà nói, cùng vị đại lão kia ăn một bữa cơm tối, thật sự là một quá trình vừa giày vò vừa vinh hạnh. Bây giờ ông ta như kiểu vừa mới xuống pháp trường, cuối cùng cũng còn sống sót.
Có điều, có lời hứa của vị đại lão kia, bước chân trên đường về nhà của ông cụ Diệp đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Tao không quan tâm là ai đang âm thầm đối phó nhà họ Diệp bọn tao, dù là nhà họ Triệu hay là nhà họ Bạch gì cũng được, lần này tao sẽ cho bọn mày biết nội tình và năng lực của nhà họ Diệp là không thể dao động.”