Bọn họ thầm nghĩ: Vị gia chủ nhà họ Diệp này khủng bố quá đi!
“Hứa Như Hải, tôi đã tha cho ông một lần rồi!” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Lần trước tôi chỉ đánh tàn phế tứ chi của ông, chính là vì cảnh cáo ông và cho ông một bài học!”
“Nếu ông thông minh thức thời thì lẽ ra ông nên trốn ở nước ngoài, vĩnh viễn đừng về nước!”
“Tiếc là ông còn dám trở về tìm tôi báo thù!”
“Ông đừng tưởng rằng có Thanh Môn làm chỗ dựa là có thể đấu lại tôi! Ông còn kém xa lắm!”
Hứa Như Hải vội vàng giải thích: “Tôi không dám nữa!”
“Tôi sẽ suốt đêm ra khỏi Yến Kinh, đi nước ngoài, vĩnh viễn không trở về nữa…”
Diệp Lâm lạnh giọng nói: “Muộn rồi!”
Nghe vậy, Hứa Như Hải ngẩng đầu, thấy trên mặt Diệp Lâm hiện lên vẻ tàn nhẫn thì sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Đừng… đừng giết tôi… tha mạng cho tôi đi…”
Hứa Như Hải sợ tới mức tiểu ra quần, liên tục cầu xin.
Thấy cầu xin Diệp Lâm không được, ông ta dời mục tiêu sang Hoa Quốc Đống.
“Hoa nha nội! Cậu chính là nhân viên phủ Thuận Thiên!”
“Ở đây có kẻ muốn giết người, cậu có quản hay không?”
“Cứu mạng đi!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống đang đứng xem trò hay lập tức sửng sốt.
Anh ta không ngờ rằng Hứa Như Hải lại ném vấn đề cho mình.
Nhưng mà Diệp Lâm chính là sư phụ của mình!
Đừng nói là Hoa Quốc Đống chỉ treo một chức vị trong phủ Thuận Thiên, cho dù Hoa Quốc Đống có là phủ doãn phủ Thuận Thiên thì cũng không thể đứng về phía người ngoài mà đi giúp đỡ Hứa Như Hải.
“Hoa nha nội!”
“Ban ngày ban mặt mà cậu cũng có thể trơ mắt ra nhìn tôi bị giết hay sao?”
“Xung quanh đang có rất nhiều người nhìn kìa!”
Có điều, Hoa Quốc Đống ngoảnh mặt làm ngơ, nói gần nói xa.
“Thế hả?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao tôi không thấy?”
Hoa Quốc Đống hỏi đám thị vệ của mình. Bọn họ cũng rất phối hợp.
“Không biết nữa!”
“Chưa xảy ra chuyện gì hết!”
“Anh thấy không?”
“Tôi không thấy… Anh thì sao?”
“Anh cũng chưa thấy thì một tên bị cận thị như tôi có thể thấy cái gì?”
Mọi người hiểu ý cười cười.
Thấy đám thị vệ cười đùa với nhau, trong lòng Hứa Như Hải như đang nhỏ máu, hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.
“Đám khốn kiếp! Giả ngu giả ngơ! Coi trời bằng vung!”
“Sau khi tao chết, dù tao có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho bọn mày!”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Rõ ràng là lúc nãy ông chó cậy mặt chủ, coi thường cả phủ Thuận Thiên chúng tôi!”
“Bây giờ bị sư phụ tôi giết cũng chỉ là gieo gió gặt bão, không ở trong phạm vi bảo vệ của phủ Thuận Thiên chúng tôi!”
Dứt lời, Hoa Quốc Đống gọi đám thị vệ, nói: “Đi thôi, các anh em, dẫn các anh em đi uống rượu, hôm nay tôi mời khách để cảm ơn các anh em vất vả đi một chuyến.”
Bọn thị vệ sôi nổi cảm ơn: “Cảm ơn nha nội! Vậy chúng tôi không khách sáo!”