“Tôi là bậc thầy về ngoại khoa!”
“Chỉ cần nhìn một cái là biết có phải cánh tay bị gãy mới được chữa lành hay không!
Cánh tay của cậu không hề có tổn thương gì cả, căn bản là không có dấu hiệu bị gấy!”
“Cậu có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi! Cậu chắc chắn là dùng thủ thuật che mắt của bọn bịp bợm giang hồ, đúng không?”
Nghe lời nói của bác sĩ Trần, mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh. “Hóa ra là thế”
“Là thủ thuật che mắt hả!”
“Tôi nói rồi mà, đâu có thuốc thần gì chứ!”
“May mà bác sĩ Trần có thể nhìn thấu thật giả!” Mọi người cực kì tin tưởng lời nói của bác sĩ Trần.
So với Hoa Quốc Đống khoác lác, mọi người đương nhiên là tin tưởng bác sĩ Trần chín chắn hơn.
Còn Hoa Quân Dương thì lại nhíu mày.
Vừa rồi ông ta đứng một bên, rõ ràng mà thấy con trai tự đánh gấy tay mình, sao có thể là giả được?
Bác sĩ Trần là bậc thầy về ngoại khoa, đúng là có thể phân biệt ra là có ngoại thương hay không.
Nhưng Hoa Quân Dương xuất thân võ giả, ông biết rõ hơn ai hết một chưởng vừa rồi của con trai có thể đánh gãy tay hay không.
So với nghe người ta nói, Hoa Quân Dương càng tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy hơn.
“Lấy đan dược lại đây!”
Hoa Quân Dương thay đổi thái độ, thế mà lại chủ động hỏi đan dược với con trai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
“Đại nhân?” Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.
“Hoa đại nhân?” Bác sĩ Trần lộ vẻ mặt không vui, thầm nghĩ Hoa phủ doãn không nghe lọt vào một câu nào từ một đống lời nói của mình hay sao?
“Cha?” Hoa Quốc Đống giật nảy mình, không biết cha mình định uống thuốc hay là định nhân cơ hội hủy hoại thuốc?
“Lấy đan dược ra đây!” Hoa Quân Dương lặp lại lần nữa, cất cao giọng nói, mặc kệ sự phản đối hoặc là đề nghị của người khác.
“À vâng.” Hoa Quốc Đống cung kính mà đưa hai phần ba viên đan dược còn lại cho cha mình.
“Hoa đại nhân!” Bác sĩ Trần nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở một lần cuối cùng: “Đây là đan dược không rõ lai lịch, nếu gây ra ảnh hưởng cho các bước. điều trị tiếp theo thì cũng đừng trách bệnh viện trung ương chúng tôi. Xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi dùng.”
Hoa Quân Dương nhìn thoáng qua đan dược, cười khế nói: “Con trai tôi vì muốn tôi uống thuốc, tự mình đánh gấy tay mình để thử thuốc.”
“Bác sĩ Trần, tôi nhận tấm lòng của ông, nhưng mà tôi cũng không thể phụ tấm lòng của con trai tôi!"
Dứt lời, Hoa Quân Dương ngửa đầu, uống hết hai phần ba viên đan dược còn lại.
Hoa Quân Dương dùng hành động thực tế cho thấy mình tin tưởng con trai mình hơn.
“Chal” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống có chút cảm động, không ngờ đến cuối cùng cha vẫn lựa chọn tin tưởng mình, bất chấp sự ngăn cản đến từ xung quanh.
“Chỉ cần nhìn một cái là biết có phải cánh tay bị gãy mới được chữa lành hay không!
Cánh tay của cậu không hề có tổn thương gì cả, căn bản là không có dấu hiệu bị gấy!”
“Cậu có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được tôi! Cậu chắc chắn là dùng thủ thuật che mắt của bọn bịp bợm giang hồ, đúng không?”
Nghe lời nói của bác sĩ Trần, mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh. “Hóa ra là thế”
“Là thủ thuật che mắt hả!”
“Tôi nói rồi mà, đâu có thuốc thần gì chứ!”
“May mà bác sĩ Trần có thể nhìn thấu thật giả!” Mọi người cực kì tin tưởng lời nói của bác sĩ Trần.
So với Hoa Quốc Đống khoác lác, mọi người đương nhiên là tin tưởng bác sĩ Trần chín chắn hơn.
Còn Hoa Quân Dương thì lại nhíu mày.
Vừa rồi ông ta đứng một bên, rõ ràng mà thấy con trai tự đánh gấy tay mình, sao có thể là giả được?
Bác sĩ Trần là bậc thầy về ngoại khoa, đúng là có thể phân biệt ra là có ngoại thương hay không.
Nhưng Hoa Quân Dương xuất thân võ giả, ông biết rõ hơn ai hết một chưởng vừa rồi của con trai có thể đánh gãy tay hay không.
So với nghe người ta nói, Hoa Quân Dương càng tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy hơn.
“Lấy đan dược lại đây!”
Hoa Quân Dương thay đổi thái độ, thế mà lại chủ động hỏi đan dược với con trai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
“Đại nhân?” Nghe vậy, mọi người xung quanh đều giật mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.
“Hoa đại nhân?” Bác sĩ Trần lộ vẻ mặt không vui, thầm nghĩ Hoa phủ doãn không nghe lọt vào một câu nào từ một đống lời nói của mình hay sao?
“Cha?” Hoa Quốc Đống giật nảy mình, không biết cha mình định uống thuốc hay là định nhân cơ hội hủy hoại thuốc?
“Lấy đan dược ra đây!” Hoa Quân Dương lặp lại lần nữa, cất cao giọng nói, mặc kệ sự phản đối hoặc là đề nghị của người khác.
“À vâng.” Hoa Quốc Đống cung kính mà đưa hai phần ba viên đan dược còn lại cho cha mình.
“Hoa đại nhân!” Bác sĩ Trần nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở một lần cuối cùng: “Đây là đan dược không rõ lai lịch, nếu gây ra ảnh hưởng cho các bước. điều trị tiếp theo thì cũng đừng trách bệnh viện trung ương chúng tôi. Xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi dùng.”
Hoa Quân Dương nhìn thoáng qua đan dược, cười khế nói: “Con trai tôi vì muốn tôi uống thuốc, tự mình đánh gấy tay mình để thử thuốc.”
“Bác sĩ Trần, tôi nhận tấm lòng của ông, nhưng mà tôi cũng không thể phụ tấm lòng của con trai tôi!"
Dứt lời, Hoa Quân Dương ngửa đầu, uống hết hai phần ba viên đan dược còn lại.
Hoa Quân Dương dùng hành động thực tế cho thấy mình tin tưởng con trai mình hơn.
“Chal” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống có chút cảm động, không ngờ đến cuối cùng cha vẫn lựa chọn tin tưởng mình, bất chấp sự ngăn cản đến từ xung quanh.