Ai là Hứa Như Vân?
Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.
Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?
Tra án? Tra án gì? Sao lại tra tới chỗ mình?
Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.
Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.
Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.
“Ơ kìa, người dẫn đội... chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”
“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?” “Hóa ra Ân phó quan!”
Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.
Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?
“Ai là Hứa Như Vân?”
Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.
Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.
Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.
Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?
Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?
Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn. Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.
Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.
“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.
“Tôi... tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân...”
Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.
Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”
A Báo?
Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.
Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”
“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp chết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.
Nghe vậy, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Hứa Như Vân cũng ngây người ra.
Bà ta thầm nói mình còn chưa nói chuyện nữa, sao mà bọn họ lại gọi đúng tên mình vậy?
Tra án? Tra án gì? Sao lại tra tới chỗ mình?
Hứa Như Vân khó hiểu, thầm nghĩ dạo này mình rất thành thật, đâu có làm sai chuyện gì.
Nhìn đám thị vệ mặc áo giáp sáng loáng cực kì uy phong đang đi về phía mình.
Người dẫn đầu là một nữ tướng cực kì kiêu ngạo đang nhìn xung quanh.
“Ơ kìa, người dẫn đội... chính là phó quan của Kim Lũ Y đội cận vệ Yến Kinh đây mà?”
“Ừ, tôi nhớ hình như cô ta tên là Ân Hồng Trang?” “Hóa ra Ân phó quan!”
Các khách khứa xung quanh thấy vậy đều sôi nổi đi lên chào hỏi.
Sau đó, bọn họ nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Như Vân, không biết bà ta đã làm chuyện gì mà bị Ân phó quan dẫn người tới ngay đây gọi tên hỏi tội?
“Ai là Hứa Như Vân?”
Ân Hồng Trang nhìn hết xung quanh, cũng thấy được Diệp Lâm, tầm mắt dừng lại trên người anh vài giây, dường như là không ngờ anh cũng ở đây.
Có điều, hôm nay cô ta đến đây không phải là vì anh.
Diệp Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ phó quan của Kim Lũ Y lại đột nhiên đến đây, còn gọi ngay tên Hứa Như Vân nữa.
Mình vừa định hỏi thăm tin tức từ trong miệng Hứa Như Vân, kết quả là bà ta đã bị đội cận vệ Yến Kinh theo dõi?
Không tới sớm, cũng không tới muộn, cứ đợi ngay lúc anh muốn hỏi chuyện thì chạy tới đoạt người với anh?
Vậy nên Diệp Lâm cảm thấy có chút bất mãn. Anh đứng một bên chờ đợi, xem cô ta sẽ làm như thế nào.
Ân Hồng Trang nhìn một vòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Hứa Như Vân.
“Như Vân!” Diệp Nguyên Cát đẩy đẩy Hứa Như Vân, kéo Hứa Như Vân quay trở về hiện thực từ cơn khiếp sợ.
“Tôi... tôi là Hứa Như Vân!” Hứa Như Vân đi lên một bước: “Không biết Ân đại nhân...”
Hứa Như Vân vừa cố gượng ra nụ cười, định đi bắt chuyện với người ta.
Kết quả là bị Ân Hồng Trang lạnh giọng cắt ngang, chất vấn: “Bà có quen Thạch Thích, tên gọi thường ngày là A Báo hay không?”
A Báo?
Nghe thấy cách gọi này, không chỉ có Hứa Như Vân, mà ngay cả Diệp Trạch đứng một bên cũng giật mình.
Hứa Như Vân còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Trạch đã giành trước một bước nói: “Chẳng lẽ các người đã điều tra ra hung thủ giết chú Báo?”
“Chú Báo làm việc ở nhà họ Diệp chúng tôi nhiều năm, các người nhất định phải điều tra rõ ràng báo thù thay chú ấy!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân chỉ muốn bóp chết thằng con trai nhiều chuyện này của mình.