Bình thường trước mặt người ngoài, Diệp tiên sinh là người sát phạt quyết đoán, nhưng khi ấy Diệp tiên sinh chỉ đối mặt với một đám bình dân bá tánh.
Còn hiện giờ, bọn họ phải đối mặt với tiểu thiếu gia nhà quan hàng thật giá thật, mà bản thân người ta cũng có chức quan trên người, có ai dám động đến chứ?
“Mẹ nó!" Đám người Hoa Quốc Đống tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi chẳng thể làm gì.
Bọn họ là một đám ăn chơi trác táng, tất cả đều là nhờ có bậc cha chú che chở, còn bản thân bọn họ thì chẳng là cái gì cả.
Người ta có câu quan lớn hơn một bậc đủ đè chết người. Trong một đám người bọn họ, ngay cả một chức quan tép riu cửu phẩm cũng không có, vậy nên mới bị một tên thất phẩm coi thường chế giễu.
Còn đám khách khứa ở hiện trường, bọn họ đều là đại lão một phương đến từ các châu, nhưng khi đổi với con cháu nhà quan lại, bọn họ cũng cảm thấy kém hơn một bậc.
“Diệp tiên sinh..” Lúc này, Triệu Uyển Đình bất đắc dĩ mà nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta đổi sang nơi khác đi?”
“Đúng vậy, đừng để thăng nhãi kia làm mất vui!"
Đám người Hoàng Long cũng nói.
Bọn họ không thể trêu vào, vậy thì bọn họ né xa ra!
Hoa Quốc Đống lấy điện thoại ra, nói: "Tôi lập tức đi sắp xếp”
“Không cần!"
Lúc này, Diệp Lâm phất phất tay rồi đi về phía đám người Tôn Văn Thành.
Có lẽ người khác sẽ kính anh ta, sợ anh ta, còn Diệp Lâm anh thì sẽ không nhường anh ta.
“Anh...muốn làm gì hả?”
Thấy vậy, Tôn Văn Thành không nhịn được mà nín thể, dường như cảm nhận được một lưỡng áp lực vô hình đập vào mặt.
Anh ta cũng xuất thân võ giả, tất nhiên là cảm nhận được hơi thở nguy hiểm truyền đến từ trên người đối phương.
"Nhãi ranh! Mày lại đây làm gì? Muốn đánh nhau hả?” Đám đàn em bên cạnh Tôn Văn Thành cáo mượn oai hùm, đứng dậy khiêu khích.
“Ha hả! Lúc nãy, Tôn Văn Thành từ từ đứng dậy,
úc này, Tôn Văn Thành từ từ đứng dậy, cười lạnh nói: “Muốn đánh nhau hả? Chắc là anh tìm nhầm đối thủ rồi!”
Nếu tính trong đám bạn cùng lứa tuổi, Tôn Văn Thành chưa từng sợ ai
“Biết sư phụ của Tôn thiếu chúng tôi là ai không?”
“Là Vương giáo đầu Vương Phàm dạy thương bổng ở Yến Kinh!”.
Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
“Tôn thiếu nhà chúng tôi học hết bản lĩnh, thi một lần là đỗ ngay Võ Trạng Nguyên!”
“Trong đám bạn cùng lứa tuổi, chắc chỉ có chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh Kim Lũ Y Kim đại nhân là có thể so tài với Tôn thiếu nhà chúng tôi
Nghe thấy cái tên Kim Lũ Y, Tôn Văn Thành trừng mắt, quát: "Khốn kiếp! Tên của vợ tương lai tôi là tên mà các cậu có thể tùy tiện nói ra sao?”
“Vả miệng!"
“Vâng vâng vâng.." Đám đàn em phát hiện mình nói sai rồi, liên tục vả miệng xin lỗi: “Chúng tôi xúc phạm phu nhân tương lai của Võ Trạng Nguyên, là chúng ta sai, chúng tôi đáng chết!”
Tôn Văn Thành xuất thân hiển hách, bản thân còn là Võ Trạng Nguyên, luôn cho rằng mình cao hơn người ta một bậc, phụ nữ bình thường là sẽ không được anh ta coi trọng.
Chỉ có Kim Lũ Y hiên ngang phóng khoáng, được người ta gọi là nữ võ thần mới khiến anh ta vừa gặp đã thương.
Tuy rằng hai nhà chưa chính thức nói chuyện hôn nhân, nhưng mà ở trong suy nghĩ của Tôn Văn Thành, Kim Lũ Y đã là vợ tương lai của mình, không ai có thể đoạt được với mình.
Sau đó, Tôn Văn Thành nhìn về phía Diệp Lâm, hừ lạnh nói: “Bọn họ nói sai, nhưng có vài lời là đúng.”
“Trong đám bạn cùng lứa tuổi, chỉ có vợ tương lai của tôi là Kim Lũ Y có thể ngang sức ngang tài với tôi thôi”
“Còn những người bình thường khác, không ai có thể khiến tôi coi trọng dù chỉ một chút!"
“Bây giờ là có!" Diệp Lâm không nói nhiều, vung tay tát một cái, Tôn Văn Thành bị tát bay ra ngoài
Còn hiện giờ, bọn họ phải đối mặt với tiểu thiếu gia nhà quan hàng thật giá thật, mà bản thân người ta cũng có chức quan trên người, có ai dám động đến chứ?
“Mẹ nó!" Đám người Hoa Quốc Đống tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi rồi chẳng thể làm gì.
Bọn họ là một đám ăn chơi trác táng, tất cả đều là nhờ có bậc cha chú che chở, còn bản thân bọn họ thì chẳng là cái gì cả.
Người ta có câu quan lớn hơn một bậc đủ đè chết người. Trong một đám người bọn họ, ngay cả một chức quan tép riu cửu phẩm cũng không có, vậy nên mới bị một tên thất phẩm coi thường chế giễu.
Còn đám khách khứa ở hiện trường, bọn họ đều là đại lão một phương đến từ các châu, nhưng khi đổi với con cháu nhà quan lại, bọn họ cũng cảm thấy kém hơn một bậc.
“Diệp tiên sinh..” Lúc này, Triệu Uyển Đình bất đắc dĩ mà nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta đổi sang nơi khác đi?”
“Đúng vậy, đừng để thăng nhãi kia làm mất vui!"
Đám người Hoàng Long cũng nói.
Bọn họ không thể trêu vào, vậy thì bọn họ né xa ra!
Hoa Quốc Đống lấy điện thoại ra, nói: "Tôi lập tức đi sắp xếp”
“Không cần!"
Lúc này, Diệp Lâm phất phất tay rồi đi về phía đám người Tôn Văn Thành.
Có lẽ người khác sẽ kính anh ta, sợ anh ta, còn Diệp Lâm anh thì sẽ không nhường anh ta.
“Anh...muốn làm gì hả?”
Thấy vậy, Tôn Văn Thành không nhịn được mà nín thể, dường như cảm nhận được một lưỡng áp lực vô hình đập vào mặt.
Anh ta cũng xuất thân võ giả, tất nhiên là cảm nhận được hơi thở nguy hiểm truyền đến từ trên người đối phương.
"Nhãi ranh! Mày lại đây làm gì? Muốn đánh nhau hả?” Đám đàn em bên cạnh Tôn Văn Thành cáo mượn oai hùm, đứng dậy khiêu khích.
“Ha hả! Lúc nãy, Tôn Văn Thành từ từ đứng dậy,
úc này, Tôn Văn Thành từ từ đứng dậy, cười lạnh nói: “Muốn đánh nhau hả? Chắc là anh tìm nhầm đối thủ rồi!”
Nếu tính trong đám bạn cùng lứa tuổi, Tôn Văn Thành chưa từng sợ ai
“Biết sư phụ của Tôn thiếu chúng tôi là ai không?”
“Là Vương giáo đầu Vương Phàm dạy thương bổng ở Yến Kinh!”.
Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác (Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang)
“Tôn thiếu nhà chúng tôi học hết bản lĩnh, thi một lần là đỗ ngay Võ Trạng Nguyên!”
“Trong đám bạn cùng lứa tuổi, chắc chỉ có chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh Kim Lũ Y Kim đại nhân là có thể so tài với Tôn thiếu nhà chúng tôi
Nghe thấy cái tên Kim Lũ Y, Tôn Văn Thành trừng mắt, quát: "Khốn kiếp! Tên của vợ tương lai tôi là tên mà các cậu có thể tùy tiện nói ra sao?”
“Vả miệng!"
“Vâng vâng vâng.." Đám đàn em phát hiện mình nói sai rồi, liên tục vả miệng xin lỗi: “Chúng tôi xúc phạm phu nhân tương lai của Võ Trạng Nguyên, là chúng ta sai, chúng tôi đáng chết!”
Tôn Văn Thành xuất thân hiển hách, bản thân còn là Võ Trạng Nguyên, luôn cho rằng mình cao hơn người ta một bậc, phụ nữ bình thường là sẽ không được anh ta coi trọng.
Chỉ có Kim Lũ Y hiên ngang phóng khoáng, được người ta gọi là nữ võ thần mới khiến anh ta vừa gặp đã thương.
Tuy rằng hai nhà chưa chính thức nói chuyện hôn nhân, nhưng mà ở trong suy nghĩ của Tôn Văn Thành, Kim Lũ Y đã là vợ tương lai của mình, không ai có thể đoạt được với mình.
Sau đó, Tôn Văn Thành nhìn về phía Diệp Lâm, hừ lạnh nói: “Bọn họ nói sai, nhưng có vài lời là đúng.”
“Trong đám bạn cùng lứa tuổi, chỉ có vợ tương lai của tôi là Kim Lũ Y có thể ngang sức ngang tài với tôi thôi”
“Còn những người bình thường khác, không ai có thể khiến tôi coi trọng dù chỉ một chút!"
“Bây giờ là có!" Diệp Lâm không nói nhiều, vung tay tát một cái, Tôn Văn Thành bị tát bay ra ngoài