Kể từ lần cuối cùng tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ, hồi sinh người chết của Diệp Lâm, Lưu Văn Cảnh đã coi Diệp Lâm là sư phụ rồi.
Suy cho cùng, ai giỏi thì làm thầy!
Cho dù Diệp Lâm không đồng ý thu nạp ông ấy làm đồ đệ, nhưng Lưu Văn Cảnh luôn hy vọng được trở thành học trò của anh.
Đồng thời, ông ta cũng luôn miệng gọi anh là sư phụ. Lưu Văn Cảnh rất ngạc nhiên khi họ gặp lại nhau vào ngày hôm nay.
Không ngờ một ca khám bệnh mà ông ấy tình cờ đồng ý lại có thể gặp được sư phụ.
"Sư phụ, đúng là cậu rồi!" Lưu Văn Cảnh nhanh chóng bước tới, cúi đầu chào. Sự kiêu ngạo khi đến đã biến thành sự khiêm tốn và kính cẩn.
"Ừ”" Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời trong đầu bắt đầu suy nghĩ, lát nữa nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi ông ấy.
Khi Lưu Văn Cảnh liên tục gọi hai tiếng "sư phụ”. Mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm.
Đường đường là một bác sĩ trung y tài giỏi, là Lưu Nhất Châm nổi danh như cồn, nhưng lại gọi một chàng trai trẻ hơn hai mươi là sư phụ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây thực sự là Lưu thần y sao?
Nếu không phải trước đây Quách Hiểu Sơn đã từng gặp Lưu Văn Cảnh thì cảnh tượng trước mắt có lẽ sẽ khiến ông ta băn khoăn không biết đây có phải là diễn viên quần chúng được Diệp Lâm mời đến hay không?
Mọi người trong nhà họ Quách vừa chế nhạo Diệp Lâm bây giờ đều như ăn phải ruồi, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Đặc biệt là Quách Hiểu Sơn, ông ta còn nói “Cậu tưởng rằng cậu là ai? Sư phụ của Lưu thần y chắc?”
Kết quả là đây lại thực sự là thầy của Lưu thần y thật? Trò đùa chết tiệt gì thế này?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong nhà họ Quách đồng loạt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: “Đừng nói Lưu thần y đã lú lẫn rồi đấy nhé?”
Dù sao Lưu Văn Cảnh cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, lẩm cẩm nhận nhầm người là chuyện bình thường.
"Sư phụ, sao cậu cũng ở đây?" Ngay sau đó, Lưu Văn Cảnh tiếp tục tò mò hỏi. "Bệnh nhân ở đây là bà ngoại một người bạn học của tôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“ỒI" Lưu Văn Cảnh chợt hiểu ra, sau đó lại giật mình: “Hả?”
Ông ấy có hơi bối rối, thầm nghĩ: “Sao gia đình này lại bỏ gần tìm xa? Rõ ràng Diệp thần y đã ở đây rồi, sao còn gọi mình đến đây?”
Đây chẳng phải là mua rìu qua mắt thợ, khiến ông ấy mất mặt sao?
Diệp Lâm lại nói: "Nếu ông đã tới đây rồi thì cứ khám cho bà cụ đi, xem có thể chữa khỏi hay không."
"Vâng!" Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh cũng không hỏi nữa, coi chuyện này như một bài khảo sát mà Diệp thân y dành cho mình.
Ông ấy thầm nghĩ: “Biết đâu sau khi chữa khỏi cho bệnh nhân này, Diệp thần y sẽ bằng lòng nhận mình làm học trò thì sao?”
Ngay lập tức, Lưu Văn Cảnh dùng 120% sức lực bước đến giường bệnh để thăm khám, cố gắng thể hiện hết khả năng của mình.
Lúc này, Susan đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Lâm, thấp giọng hỏi: "Diệp Lâm, chuyện này là sao? Lưu thần y đã lớn tuổi như vậy, sao lại gọi cậu là sư phụ?”
Diệp Lâm thành thật trả lời: "Ông ta nói bậy bạ thôi, tôi không hề nhận ông ta làm học trò."
Suy cho cùng, ai giỏi thì làm thầy!
Cho dù Diệp Lâm không đồng ý thu nạp ông ấy làm đồ đệ, nhưng Lưu Văn Cảnh luôn hy vọng được trở thành học trò của anh.
Đồng thời, ông ta cũng luôn miệng gọi anh là sư phụ. Lưu Văn Cảnh rất ngạc nhiên khi họ gặp lại nhau vào ngày hôm nay.
Không ngờ một ca khám bệnh mà ông ấy tình cờ đồng ý lại có thể gặp được sư phụ.
"Sư phụ, đúng là cậu rồi!" Lưu Văn Cảnh nhanh chóng bước tới, cúi đầu chào. Sự kiêu ngạo khi đến đã biến thành sự khiêm tốn và kính cẩn.
"Ừ”" Diệp Lâm nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời trong đầu bắt đầu suy nghĩ, lát nữa nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi ông ấy.
Khi Lưu Văn Cảnh liên tục gọi hai tiếng "sư phụ”. Mọi người trong phòng đều trợn mắt há mồm.
Đường đường là một bác sĩ trung y tài giỏi, là Lưu Nhất Châm nổi danh như cồn, nhưng lại gọi một chàng trai trẻ hơn hai mươi là sư phụ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây thực sự là Lưu thần y sao?
Nếu không phải trước đây Quách Hiểu Sơn đã từng gặp Lưu Văn Cảnh thì cảnh tượng trước mắt có lẽ sẽ khiến ông ta băn khoăn không biết đây có phải là diễn viên quần chúng được Diệp Lâm mời đến hay không?
Mọi người trong nhà họ Quách vừa chế nhạo Diệp Lâm bây giờ đều như ăn phải ruồi, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Đặc biệt là Quách Hiểu Sơn, ông ta còn nói “Cậu tưởng rằng cậu là ai? Sư phụ của Lưu thần y chắc?”
Kết quả là đây lại thực sự là thầy của Lưu thần y thật? Trò đùa chết tiệt gì thế này?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong nhà họ Quách đồng loạt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: “Đừng nói Lưu thần y đã lú lẫn rồi đấy nhé?”
Dù sao Lưu Văn Cảnh cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi, lẩm cẩm nhận nhầm người là chuyện bình thường.
"Sư phụ, sao cậu cũng ở đây?" Ngay sau đó, Lưu Văn Cảnh tiếp tục tò mò hỏi. "Bệnh nhân ở đây là bà ngoại một người bạn học của tôi." Diệp Lâm bình tĩnh nói.
“ỒI" Lưu Văn Cảnh chợt hiểu ra, sau đó lại giật mình: “Hả?”
Ông ấy có hơi bối rối, thầm nghĩ: “Sao gia đình này lại bỏ gần tìm xa? Rõ ràng Diệp thần y đã ở đây rồi, sao còn gọi mình đến đây?”
Đây chẳng phải là mua rìu qua mắt thợ, khiến ông ấy mất mặt sao?
Diệp Lâm lại nói: "Nếu ông đã tới đây rồi thì cứ khám cho bà cụ đi, xem có thể chữa khỏi hay không."
"Vâng!" Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh cũng không hỏi nữa, coi chuyện này như một bài khảo sát mà Diệp thân y dành cho mình.
Ông ấy thầm nghĩ: “Biết đâu sau khi chữa khỏi cho bệnh nhân này, Diệp thần y sẽ bằng lòng nhận mình làm học trò thì sao?”
Ngay lập tức, Lưu Văn Cảnh dùng 120% sức lực bước đến giường bệnh để thăm khám, cố gắng thể hiện hết khả năng của mình.
Lúc này, Susan đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Lâm, thấp giọng hỏi: "Diệp Lâm, chuyện này là sao? Lưu thần y đã lớn tuổi như vậy, sao lại gọi cậu là sư phụ?”
Diệp Lâm thành thật trả lời: "Ông ta nói bậy bạ thôi, tôi không hề nhận ông ta làm học trò."