“Lữ quan chủ!”
“Đợi đã!”
“Hãy nương tay!”
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang và Tàng Kiếm Thượng Nhân của Hoa Sơn trên ghế trọng tài sôi nổi lên tiếng.
“Hả?”
Lữ Đạo Hiên khựng lại, hỏi: “Hai vị định nói gì?”
Đạo trưởng Thiên Cực nói: “Tuy cậu ta có hơi kiêu ngạo, nhưng tội không đáng chết. Dù sao thì cậu ta vẫn còn rất trẻ, là nhân tài đáng bồi dưỡng, nếu giết thì tiếc lắm.”
“Tôi định dẫn cậu ta về Võ Đang để dốc lòng bồi dưỡng dẫn vào chính đạo.”
“Không biết Lữ quan chủ có thể nương tay nhường cậu ta cho tôi không?”
Tàng Kiếm Thượng Nhân cũng nói: “Hmm… Trên người cậu ta có rất nhiều bí mật. Lúc nãy tôi thấy kiếm pháp mà cậu ta dùng có bóng dáng của Hoa Sơn tôi. Tôi cũng muốn dẫn cậu ta đi. Ông để lại người sống là được.”
Hóa ra là lúc xem trận đấu, hai người họ đã có ý định nhận Diệp Lâm vào môn phái của mình.
Bọn họ vốn định đợi sau khi tỷ thí kết thúc sẽ ra mặt đi mời.
Kết quả không ngờ rằng tình thế trước mắt thay đổi bất ngờ, nếu còn không lên tiếng thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Nghe vậy, Lữ Đạo Hiên sửng sốt, không ngờ hai người họ lại có ý định như vậy.
“Hừ, cậu ta đã cãi lời tôi vài lần, còn giết nhiều cổ võ giả nữa, tôi không thể tha cho cậu ta được!”
“Tôi đã cho cậu ta cơ hội sống sót rồi, tiếc là cậu ta không biết hối hận.”
Đạo trưởng Thiên Cực nói: “Vậy làm giống như vừa rồi nói, chém cậu ta một tay, tha cho cậu ta một mạng.”
“Không được!” Lữ Đạo Hiên trầm giọng nói: “Đó là điều kiện lúc nãy. Bây giờ phải thêm một điều kiện nữa.”
“Đạo trưởng Thiên Cực có thể dẫn cậu ta đi, nhưng cần phải hủy bỏ toàn bộ tu vi của cậu ta, để cậu ta trở thành người thường, mới có thể giữ mạng cậu ta được.”
Cái gì?
Chém một tay còn chưa đủ, phải hủy bỏ tu vi nữa mới đủ?
Vậy giữ mạng cậu ta lại có còn tác dụng gì nữa đâu?
“Hoa Sơn chúng tôi không cần nữa.”
“Ông muốn chém muốn giết gì thì cứ tự nhiên đi.”
Tàng Kiếm Thượng Nhân nghe lời nói của Lữ Đạo Hiên thì lập tức lắc đầu từ chối.
Nếu mất một tay thì miễn cưỡng có thể tiếp thu được. Rốt cuộc thì cậu ta có thực lực hơn người, thiên phú trời cho.
Nhưng nếu mất một tay rồi mất hết tu vi thì sẽ hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế, còn dẫn cậu ta về làm gì nữa?
Hoa Sơn không nuôi dưỡng đồ vô dụng.
Còn đạo trưởng Thiên Cực thì hơi do dự, suy xét đi suy xét lại, cuối cùng cắn răng quyết định liều một lần.
“Được rồi!”
“Vậy làm theo ý của ông, hủy bỏ tu vi của cậu ta, tha cho cậu ta một mạng đi!”
Nghe vậy, dù là Lữ Đạo Hiên hay là Tàng Kiếm Thượng Nhân đều giật mình.
“Thiên Cực, ông đói bụng ăn quàng, đòi luôn cả kẻ tàn phế hả?” Tàng Kiếm Thượng Nhân khó hiểu hỏi.
Đạo trưởng Thiên Cực nói: “Tàn phế thì sao? Chỉ cần có thiên phú hơn người, cộng thêm chăm chỉ trong tương lai, sớm muộn gì cũng sẽ quay về đỉnh thôi.”
“Ở một mạch chúng tôi, thiên phú quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Nghe vậy, Tàng Kiếm Thượng Nhân không thể không thừa nhận rằng thiên phú đúng là quan trọng.
Đừng thấy đám người bọn họ có thực lực mạnh mẽ mà lầm, thực tế thì bọn họ đều đã đạt tới hạn mức cao nhất, khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Còn Diệp Lâm thì có được thiên phú trời cho, cơ bản là không thấy hạn mức cao nhất, cho dù có luyện lại từ đầu thì cũng khó đánh giá kết quả trong tương lai.
Lúc này, đạo trưởng Thiên Cực nói với Diệp Lâm: “Cậu theo tôi quay về Võ Đang, tôi bảo đảo chưa tới mười năm, cậu sẽ mạnh hơn cả hiện giờ.”
Diệp Lâm xì mũi coi thường loại người không hỏi ý mình đã tự ý quyết định sự sống chết của mình.
Mười năm?
Coi thường ai vậy?
“Ông già, ông biết tôi mất bao lâu để có thực lực ngày hôm nay không?”