Tất cả họ đều muốn thể hiện trước mặt Bàng thiếu để nhận được phần thưởng.
Và một khi họ ra tay, họ sẽ không bao giờ thương xót cho bất kì ai.
Đúng như Bàng thiếu đã nói, bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ. Đến lúc đó, sẽ không đơn giản là dùng mười chai rượu đập vào đầu nữa.
Tự mình làm? Hay để những người xung quanh Bàng thiếu ra tay?
Mặc dù đây là câu hỏi lựa chọn nhưng có vẻ như không có lựa chọn nào. khác.
Chỉ cần não không hỏng thì ai cũng biết nên chọn cái nào.
Mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Lâm, chờ đợi anh đưa ra lựa chọn cuối cùng.
"Ồ,tên nhóc này thật đúng là tự rước họa vào thân, nếu như nghe lời em trai rời đi thì đã không có chuyện gì rồi."
“Rơi vào tay Bàng thiếu, coi như anh ta xui xẻo!”
"Xem ra đêm nay sẽ phải đổ máu rồi đây, nếu không sẽ cũng không thể thỏa mãn nổi Bàng thiếu đâu."
"Haiz, mười chai rượu, căn răng thì cũng qua được!"
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy một chai rượu chưa mở.
Đám đông lập tức hò reo hoan hô.
Như thế vở kịch hay sắp diễn ra vậy.
"Ha ha!" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch không khỏi bật cười thành tiếng. Ngày ra tù, chẳng phải anh ngông cuồng lắm sao?
Để xem tối nay anh còn dám nữa không!
Nhìn thấy Diệp Lâm như vậy, Diệp Trạch vô cùng hả hê.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp cảnh tiếp theo gửi cho mẹ, để bà ta vui sướng một phen.
"Anh họ Bàng sao? Cha anh là người của Viện kiểm sát, đúng không?" Diệp Lâm vẫn còn nhớ cái họ này.
"Không sai!" Bàng thiếu kiêu ngạo gật đầu.
Với địa vị nổi bật như vậy, ở Yến Kinh, số người có thể động tới anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bàng thiếu gia nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ, sau khi biết được danh tính của mình, đối phương sẽ ngoan ngoãn vâng lời.
Thế là, anh ta chờ đợi anh chủ động dùng chai rượu đập vào đầu mình. Nhưng kết quả thật bất ngờ.
Diệp Lâm cầm chai rượu đứng dậy, sau đó lạnh lùng nói: "Vụ án oan của tôi nắm đó, nhà họ Bàng các người cũng có một phần trách nhiệm!"
Nói xong, Bàng thiếu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Chai rượu trong tay Diệp Lâm đã vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung.
Đập mạnh vào đầu Bàng thiếu.
Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp quán bar.
Lúc này, rượi đã hòa với máu, chảy xuống từ đầu Bàng thiếu. Bàng thiếu sững sờ đứng đó, mãi vẫn không phản ứng lại. Khung cảnh rơi vào im lặng trong giây lát.
Mọi người đều nhìn Diệp Lâm như thể nhìn một tên điên.
Không có người dám nghĩ tới lựa chọn cuối cùng của Diệp Lâm chính là đập chai rượu vào đầu Thiệu Bàng.
"Oh my God! Thằng nhóc này điên rồi sao? Nó dám đập đầu Bàng thiếu à?"
"Xem ra tối nay sắp có án mạng! Tên nhóc này chết chắc rồi!"
Và một khi họ ra tay, họ sẽ không bao giờ thương xót cho bất kì ai.
Đúng như Bàng thiếu đã nói, bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ. Đến lúc đó, sẽ không đơn giản là dùng mười chai rượu đập vào đầu nữa.
Tự mình làm? Hay để những người xung quanh Bàng thiếu ra tay?
Mặc dù đây là câu hỏi lựa chọn nhưng có vẻ như không có lựa chọn nào. khác.
Chỉ cần não không hỏng thì ai cũng biết nên chọn cái nào.
Mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Lâm, chờ đợi anh đưa ra lựa chọn cuối cùng.
"Ồ,tên nhóc này thật đúng là tự rước họa vào thân, nếu như nghe lời em trai rời đi thì đã không có chuyện gì rồi."
“Rơi vào tay Bàng thiếu, coi như anh ta xui xẻo!”
"Xem ra đêm nay sẽ phải đổ máu rồi đây, nếu không sẽ cũng không thể thỏa mãn nổi Bàng thiếu đâu."
"Haiz, mười chai rượu, căn răng thì cũng qua được!"
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Diệp Lâm chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy một chai rượu chưa mở.
Đám đông lập tức hò reo hoan hô.
Như thế vở kịch hay sắp diễn ra vậy.
"Ha ha!" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch không khỏi bật cười thành tiếng. Ngày ra tù, chẳng phải anh ngông cuồng lắm sao?
Để xem tối nay anh còn dám nữa không!
Nhìn thấy Diệp Lâm như vậy, Diệp Trạch vô cùng hả hê.
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp cảnh tiếp theo gửi cho mẹ, để bà ta vui sướng một phen.
"Anh họ Bàng sao? Cha anh là người của Viện kiểm sát, đúng không?" Diệp Lâm vẫn còn nhớ cái họ này.
"Không sai!" Bàng thiếu kiêu ngạo gật đầu.
Với địa vị nổi bật như vậy, ở Yến Kinh, số người có thể động tới anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bàng thiếu gia nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ, sau khi biết được danh tính của mình, đối phương sẽ ngoan ngoãn vâng lời.
Thế là, anh ta chờ đợi anh chủ động dùng chai rượu đập vào đầu mình. Nhưng kết quả thật bất ngờ.
Diệp Lâm cầm chai rượu đứng dậy, sau đó lạnh lùng nói: "Vụ án oan của tôi nắm đó, nhà họ Bàng các người cũng có một phần trách nhiệm!"
Nói xong, Bàng thiếu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Chai rượu trong tay Diệp Lâm đã vẽ một vòng cung hoàn hảo giữa không trung.
Đập mạnh vào đầu Bàng thiếu.
Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ vang vọng khắp quán bar.
Lúc này, rượi đã hòa với máu, chảy xuống từ đầu Bàng thiếu. Bàng thiếu sững sờ đứng đó, mãi vẫn không phản ứng lại. Khung cảnh rơi vào im lặng trong giây lát.
Mọi người đều nhìn Diệp Lâm như thể nhìn một tên điên.
Không có người dám nghĩ tới lựa chọn cuối cùng của Diệp Lâm chính là đập chai rượu vào đầu Thiệu Bàng.
"Oh my God! Thằng nhóc này điên rồi sao? Nó dám đập đầu Bàng thiếu à?"
"Xem ra tối nay sắp có án mạng! Tên nhóc này chết chắc rồi!"