"Bất kỳ ai trong chúng ta giành được vị trí chiến thần thì đều tốt cả."
Người đàn ông được mọi người gọi là Lão Lục tên là Lục Cảnh Sinh, tuy là người mới vào quân đội nhưng đã lập được nhiều chiến công, cuối cùng trở thành một trong bát kỵ và giờ đứng ở vị trí thứ sáu.
Trước đây, ở Ung Châu chỉ có ngũ kỵ, nhưng sau đó đã mở rộng thành bát kỵ, thu nhận thêm ba người mới có tiềm năng nhất.
"Được rồi!" Lúc này, Tôn Kính Phàm đứng dậy nói: "Đừng nói nhảm nữa! Cũng đến giờ phải đi rồi."
"Với tư cách là chủ nhà, chúng ta phải ra ngoài để chào đón du khách thập phương, làm quen với giới tinh hoa của xã hội."
Nói xong, bảy người cũng chuẩn bị lên đường.
"Anh cả! Không ổn rồi!"
Lý Bình Lương loạng choạng bước vào.
"Có người tới gây sự, uy hiếp trở thành chiến thần Ung Châu!"
Ngay sau đó, Lý Bình Lương kể lại chuyện vừa xảy ra.
"Cái gì? Sức mạnh của người này còn lớn hơn của anh?"
"Có thể nâng hai chiếc vạc ngàn cân bằng một tay?"
Bảy người nghe xong có chút khó tin.
Bởi sức mạnh của Lý Bình Lương vốn đã nổi tiếng trong quân đội.
"Là nhấc cả tôi, cả vạc..." Lý Bình Lương nói với vẻ mặt xấu hổ, vừa tức giận vừa khó chịu.
Đột nhiên, không gian rơi vào im lặng.
Tôn Kính Phàm suy nghĩ một lát rồi nói: "Quả nhiên, trận chiến giành chiến thần lần này sẽ rất khốc liệt."
"Những người dám tới thi tuyển đều là những cao thủ mạnh mẽ.”
"Nếu người ta đã đánh tới cửa, gọi tên chỉ mặt bát kỵ, vậy chúng ta cứ đi ra ngoài gặp anh ta xem sao!"
"Được! Để tôi ra ngoài đập cho tên nhóc kia một trận!" Tào Minh Vọng kiêu ngạo nói.
"Chỉ có chút sức khỏe mà muốn trở thành chiến thần? Còn lâu mới đủ." La Thu Nhạn cũng không đồng ý: “Chẳng qua chỉ là một kẻ liều lĩnh, không có gì phải lo lắng cả."
"Cậu nói tên nhóc kia tên là gì? Họ Diệp sao? Sao cái tên này nghe có vẻ quen quen..." Lục Cảnh Sinh gãi gãi cái đầu hói.
Tôn Kính Phàm nói: "Đi thôi, vừa hay ra ngoài xem mọi chuyện thế nào."
Vì muốn tranh giành vị trí chiến thần nên đương nhiên phải đối phó với kẻ thù và thử thách đến từ mọi nơi.
Một lúc sau, nhóm tám người đã đến sàn đấu.
Nhìn thấy bát kỵ Ung Châu cùng nhau đến, những tiếng hoan hô đồng loạt vang lên.
Mỗi người trong số tám người đều rất oai phong lẫm liệt, khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhìn thấy anh họ của mình đã gọi những người còn lại ra, Hàn Mộc Xuân bỗng bình tĩnh trở lại, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Anh ta thầm nghĩ: “Đúng rồi, mình lo cái quái gì chứ! Quân đội Ung Châu còn rất nhiều nhân tài mà!”
Cho dù anh họ của anh ta không phải là đối thủ của tên nhóc đó, thì bảy người còn lại của bát kỵ Ung Châu chẳng lẽ lại không đấu lại được tên nhóc đó sao?
Hàn Mộc Xuân bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đứng dậy từ dưới đất, mỉm cười chờ đợi Diệp Lâm bị bát kỵ đánh bại.
"Anh cả, chính là anh ta!" Lý Bình Lương chỉ vào Diệp Lâm.
Diệp Lâm liếc nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Nghe nói tám người các anh là người mạnh nhất trong quân đội Ung Châu?"
"Nào, cùng lên cả đi! Hãy cho tôi xem các anh mạnh đến đâu!"