“Hồng đại sư, mời ông nhớ kỹ!” Diệp Lâm bước lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không phải là tôi và Thanh Môn trở mặt thành thù, mà là ông tự tìm đường chết!”
Nghe vậy, Hồng Sơn Di nổi giận.
“Nhãi ranh, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng hả? Hôm nay dù là Jesus tới đây thì cũng không thể cứu được mày!”
“Xem chiêu! Chết đi!”
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Hai người một lời không hợp là lao vào đánh nhau.
Ngay sau đó, quyền quyền va chạm, vừa vung tay lên là đã đấm nhau ba quyền.
Bịch bịch bịch!!!
Giống như ba tiếng sấm sét chấn động đất trời.
Mọi người xung quanh nghe thấy đều hoảng sợ.
Có vài người nhát gan yếu ớt thậm chí sợ tới mức bịt kín đôi tai, choáng váng mặt mày.
“Ơ kìa?” Sau ba quyền, Hồng Sơn Di không nhịn được hô lên.
Không ngờ một quyền mạnh mẽ của mình, theo sau là quyền sau mạnh mẽ hơn quyền trước, vốn tưởng rằng có thể đánh bay đối phương, thậm chí là đánh chết ngay tại chỗ.
Kết quả không ngờ rằng ba quyền qua rồi, lại chẳng thể làm gì được đối phương!
Lúc này, Hồng Sơn Di mới nhận ra rằng mình coi thường người trẻ tuổi trước mặt, cậu ta đúng là có một chút bản lĩnh.
“Khá tốt! Không có bao nhiêu người có thể đỡ được ba quyền của tôi!” Hồng Sơn Di khen ngợi: “Cậu xứng đáng làm đối thủ của tôi, đáng giá để tôi lấy hết sức ra đánh!”
Không ngờ, Diệp Lâm lại lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Tôi khuyên ông hãy lấy hết sức ra đánh đi, nếu không thì ông còn chưa đủ trình độ làm đối thủ của tôi đâu!”
“Nếu ở Thanh Môn nước ngoài, người như ông cũng có thể làm đường chủ, thì Thanh Môn cũng chỉ thế mà thôi.”
Vừa rồi Diệp Lâm chỉ thuận tay đánh ra ba quyền, ngay cả một phần thực lực cũng chưa dùng, tương đương với ném đá dò đường, thăm dò thực lực của đối phương.
Kết quả thăm dò khiến anh rất thất vọng.
Đi nhờ một Thanh Môn như thế bảo vệ mình hả, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu!
“Nhãi ranh!” Hồng Sơn Di nổi giận: “Đừng tưởng rằng có thể đỡ được ba chiêu của tao là có thể đánh nhau với tao! Tao còn chưa dùng hết sức!”
“Hồng đại sư, đừng khách sáo với thằng nhãi kia nữa!” Hứa Như Hải vội vàng nói: “Nhãi ranh kia không thấy quan tài không đổ lệ, đánh nhanh thắng nhanh, đánh chết cậu ta đi!”
Thấy Hồng Sơn Di dùng ba chiêu mà vẫn chưa đánh chết đối phương, Hứa Như Hải bắt đầu căng thẳng.
Ông ta vốn tưởng rằng mời cao thủ nước ngoài sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng mà bây giờ lại có chút lo lắng rồi.
Tuyệt đối đừng lật thuyền trong mương đấy nha!
Lúc này, mọi người xung quanh thấy Diệp Lâm đỡ xong ba chiêu vẫn còn đứng vững thì một lòng lo lắng trở nên nhẹ nhàng hơn một chuýt.
“Sư phụ ghê gớm!” Hoa Quốc Đống yên tâm nói: “Suýt chút nữa quên mất, ngay cả Tọa Sơn Điêu cũng không phải là đối thủ của sư phụ mà! Xem ra Hồng đại sư của Thanh Môn cũng chỉ có thế thôi!”
Tọa Sơn Điêu?
Hồng Sơn Di cảm thấy danh hiệu này quen quen, có điều trong nhất thời lại không nhớ ra.
Hiện giờ đang lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, ông ta không thể suy nghĩ miên man được.
Thấy Hoa Quốc Đống nói năng mang ý khinh thường mình, ông ta thẹn quá hóa giận hơn nữa.
Nếu không thể đánh chết Diệp Lâm ngay tại chỗ, thì chẳng phải là làm mất mặt Thanh Môn hay sao?
“Dám khinh thường tao hả?” Hồng Sơn Di lập tức dang tay ra, khí thế cả người đềut hay đổi: “Để cho bọn mày thấy được thực lực thật sự của tao!”
Hổ Hạc Song Hình Quyền!
Hồng Sơn Di chính là người kế thừa Hồng Quyền.