LÚC này, hiện trường im lặng như tờ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Chỉ thấy Tọa Sơn Điêu giống như một kẻ phàm ăn, không ngừng hút hết tinh huyết của Diệp Lâm.
Mọi người đều sững sờ!
“Lần này, tên nhóc họ Diệp chết chắc rồi! Chỉ lát nữa thôi cậu ta cũng sẽ trở thành xác ướp giống như bốn người đó thôi nhỉ?”
“Coi như cậu ta thông minh, thấy Tọa Sơn Điêu xuất hiện, lập tức hy sinh bản thân để cứu những người xung quanh. Nếu không, ba người họ đều sẽ chết ở đây!”
“Haiz, tôi còn tưởng rằng tên nhóc kia đấu vài chiêu với Tọa Sơn Điêu nữa chứ, không ngờ lại tự tìm cái chết? Đúng là vừa đáng thương, vừa đáng tiếc!”
Mọi người đều cảm thán.
“Long Vương…” Hai mắt Hoàng Tiềm đỏ ngầu, muốn tiến lên cứu Diệp Lâm lần nữa, nhưng nhớ tới mệnh lệnh cuối cùng của Long Vương, anh ta cũng không dám phụ sự hy sinh của Long Vương.
Lúc này, do khí thế kinh khủng của Tọa Sơn
Điêu nên tín hiệu bị chặn đã được tạm thời khôi phục. Cuối cùng Hoa Quốc Đống cũng gọi được điện thoại cho cha mình.
Mặc dù tín hiệu vẫn rất kém và không liền mạch nhưng Hoa Quốc Đống vẩn có thế thông báo cho cha mình về tình huống khẩn cấp ở phía bên này.
“Cha! Cha mau liên hệ với phủ Phụng Thiên! Bảo bọn họ phái người tới ứng cứu đi!”
“Sư phụ của con… sắp chết dưới tay Tọa Sơn Điêu rồi!”
“Việc gấp lắm rồi… Nhanh lên cha!”
Hoa Quốc Đống không biết lời nói của mình có truyền đi được hay không, chỉ có thể liên tục gào thét.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Viễn không khỏi khám phục tinh thần hy sinh của Diệp Lâm, bổng trở nên tốt bụng lạ thường.
“Lát nữa hãy chôn cất cất người này tử tế.”
“Hộ tống hai người còn lại về Yến Kinh!”
Nói xong, Trương Văn Viễn lại trừng mắt nhìn Hoàng Tam Gia, cố ý nói: “Không bao gồm ông đâu!”
“Để xem lát nữa tôi xử lý ông như thế nào!”
Lòng trung thành nghiêng ngả liên tục của
Hoàng Tam Gia đã khiến Trương Văn Viễn hoàn toàn tức giận.
Nể tình sự hy sinh của Diệp Lâm, ông ta có thể buông tha cho Hoàng Tiềm và Hoa Quốc Đống đi cùng.
Nhưng ông ta sẽ không bao giờ tha cho Hoàng Tam Gia và cả dòng tộc nhà họ Hoàng.
“Xong rồi, xong rồi… Lần này thì hết thật rồi…”
Hoàng Tam Gia sợ đến mức ngồi thụp xuống mặt đất, ông ta không ngờ mình nhảy qua nhảy lại, cuối cùng lại nhảy vào vực sâu.
Bây giờ đã không còn hy vọng trở lại, ông ta cũng đang cận kề cái chết.
Cùng lúc đó.
Phải mất một nén hương, Tọa Sơn Điêu mới hút được tinh huyết của Diệp Lâm.
Cứ tưởng đã gần như đã kết thúc.
Nhưng ông ta không ngờ, Diệp Lâm trước mặt vẩn nhìn thẳng vào ông ta với nụ cười nửa miệng, trên mặt mang theo vẻ nhàm chán, như thế không có chuyện gì làm, cũng không hề có dấu hiệu suy sụp.
Dù đã bị hút nhiều đến mức có thể thành một cái xác khô rồi nhưng thậm chí cơ thể của anh cũng không hề thay đổi.
“Hả?”
Tọa Sơn Điêu nhìn thấy cảnh này, không khỏi âm thâm ngạc nhiên.
Không ngờ, tinh huyết trong cơ thể tên nhóc này không chỉ nồng đậm mà còn giống như một dòng sông cuồn cuồn, không bao giờ cạn.
Chẳng trách vừa rồi tên nhóc này lại dám mạnh miệng nói ông ta hút không nối.
“Ha ha… Được lắm!”
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Chỉ thấy Tọa Sơn Điêu giống như một kẻ phàm ăn, không ngừng hút hết tinh huyết của Diệp Lâm.
Mọi người đều sững sờ!
“Lần này, tên nhóc họ Diệp chết chắc rồi! Chỉ lát nữa thôi cậu ta cũng sẽ trở thành xác ướp giống như bốn người đó thôi nhỉ?”
“Coi như cậu ta thông minh, thấy Tọa Sơn Điêu xuất hiện, lập tức hy sinh bản thân để cứu những người xung quanh. Nếu không, ba người họ đều sẽ chết ở đây!”
“Haiz, tôi còn tưởng rằng tên nhóc kia đấu vài chiêu với Tọa Sơn Điêu nữa chứ, không ngờ lại tự tìm cái chết? Đúng là vừa đáng thương, vừa đáng tiếc!”
Mọi người đều cảm thán.
“Long Vương…” Hai mắt Hoàng Tiềm đỏ ngầu, muốn tiến lên cứu Diệp Lâm lần nữa, nhưng nhớ tới mệnh lệnh cuối cùng của Long Vương, anh ta cũng không dám phụ sự hy sinh của Long Vương.
Lúc này, do khí thế kinh khủng của Tọa Sơn
Điêu nên tín hiệu bị chặn đã được tạm thời khôi phục. Cuối cùng Hoa Quốc Đống cũng gọi được điện thoại cho cha mình.
Mặc dù tín hiệu vẫn rất kém và không liền mạch nhưng Hoa Quốc Đống vẩn có thế thông báo cho cha mình về tình huống khẩn cấp ở phía bên này.
“Cha! Cha mau liên hệ với phủ Phụng Thiên! Bảo bọn họ phái người tới ứng cứu đi!”
“Sư phụ của con… sắp chết dưới tay Tọa Sơn Điêu rồi!”
“Việc gấp lắm rồi… Nhanh lên cha!”
Hoa Quốc Đống không biết lời nói của mình có truyền đi được hay không, chỉ có thể liên tục gào thét.
Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Văn Viễn không khỏi khám phục tinh thần hy sinh của Diệp Lâm, bổng trở nên tốt bụng lạ thường.
“Lát nữa hãy chôn cất cất người này tử tế.”
“Hộ tống hai người còn lại về Yến Kinh!”
Nói xong, Trương Văn Viễn lại trừng mắt nhìn Hoàng Tam Gia, cố ý nói: “Không bao gồm ông đâu!”
“Để xem lát nữa tôi xử lý ông như thế nào!”
Lòng trung thành nghiêng ngả liên tục của
Hoàng Tam Gia đã khiến Trương Văn Viễn hoàn toàn tức giận.
Nể tình sự hy sinh của Diệp Lâm, ông ta có thể buông tha cho Hoàng Tiềm và Hoa Quốc Đống đi cùng.
Nhưng ông ta sẽ không bao giờ tha cho Hoàng Tam Gia và cả dòng tộc nhà họ Hoàng.
“Xong rồi, xong rồi… Lần này thì hết thật rồi…”
Hoàng Tam Gia sợ đến mức ngồi thụp xuống mặt đất, ông ta không ngờ mình nhảy qua nhảy lại, cuối cùng lại nhảy vào vực sâu.
Bây giờ đã không còn hy vọng trở lại, ông ta cũng đang cận kề cái chết.
Cùng lúc đó.
Phải mất một nén hương, Tọa Sơn Điêu mới hút được tinh huyết của Diệp Lâm.
Cứ tưởng đã gần như đã kết thúc.
Nhưng ông ta không ngờ, Diệp Lâm trước mặt vẩn nhìn thẳng vào ông ta với nụ cười nửa miệng, trên mặt mang theo vẻ nhàm chán, như thế không có chuyện gì làm, cũng không hề có dấu hiệu suy sụp.
Dù đã bị hút nhiều đến mức có thể thành một cái xác khô rồi nhưng thậm chí cơ thể của anh cũng không hề thay đổi.
“Hả?”
Tọa Sơn Điêu nhìn thấy cảnh này, không khỏi âm thâm ngạc nhiên.
Không ngờ, tinh huyết trong cơ thể tên nhóc này không chỉ nồng đậm mà còn giống như một dòng sông cuồn cuồn, không bao giờ cạn.
Chẳng trách vừa rồi tên nhóc này lại dám mạnh miệng nói ông ta hút không nối.
“Ha ha… Được lắm!”