Kết quả cuối cùng, Diệp Lâm lại giải quyết rất nhanh chóng, gọn gẽ và nhẹ nhàng.
Hai người làm sao có thể không ngạc nhiên! ?
Điều này không phải có nghĩa là Diệp Lâm có thể áp chế được trưởng giáo Hoa Sơn, cũng quá uy phong rồi!
"Chiến Thần uy vũ!" Lục Cảnh Sinh lớn tiếng tán dương.
"Anh Diệp thật lợi hại!" Ánh mắt Tần Tịch Dao lấp lánh như sao, trong nháy mắt hóa thân thành một tiểu fangirl, vô cùng sùng bái.
Diệp Lâm cất chiếc sừng đi, thấy sự tình ở đây đã giải quyết xong, liền chuẩn bị rời đi.
"Chúng ta đi thôi!" Diệp Lâm gọi hai người Lục Cảnh Sinh và Tần Tịch Dao.
"Ồ!" Hai người nhanh chóng đuổi theo.
Thấy ba người đang chuẩn bị rời đi.
Trưởng giáo Hoa Sơn đột nhiên tỉnh táo lại sau cú sốc vừa rồi, vội vàng ngăn cản.
"Đợi đã!"
Lúc này, bầu không khí vừa mới thoải mái lại đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Có gì chỉ giáo!?" Diệp Lâm dừng lại, hơi quay đầu lại hỏi.
Chỉ nghe trưởng giáo Hoa Sơn tiếp tục nói: "Âm long này xuất hiện ở lãnh địa Hoa Sơn chúng tôi, theo lý nên là Hoa Sơn chúng tôi xử lý!"
"Vừa rồi là Viên Tôn của Hoa Sơn chúng tôi ra tay, mới giết chết Âm Long này."
"Còn linh hồn âm long, chúng tôi vẫn chưa thu phục xong thì đã bị các hạ ra tay bắt được trước rồi.”
Nói đến đây, thái độ của trưởng giáo Hoa Sơn vẫn được coi là hoà khí, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Vẫn xin các hạ để lại linh hồn âm long, Hoa Sơn chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ tình hữu nghị này. "
"Hơn nữa người đến là khách. Nếu có hứng thú, có thể cùng tôi đến Hoa Sơn làm khách, thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà."
Diệp Lâm nghe vậy, bình tĩnh mỉm cười: "Thứ nhất, âm long tự tôi có thể giết được; thứ hai, long hồn là tự tôi thu phục.
Cho nên xin lượng thứ không thể nghe theo!”
Nói xong, Diệp Long liền bước rời đi mà không quay đầu lại.
Thấy vậy, sắc mặt trưởng giáo Hoa Sơn trở nên cực kỳ âm trầm. Đến cả những trưởng lão ở bên cạnh cũng tỏ ra tức giận.
Trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc này cũng quá kiêu ngạo rồi, lại không cho chút mặt mũi nào!?
Trên lãnh địa Hoa Sơn bọn họ, cướp linh hồn rồng, lại còn dám tự tin như vậy!?
Trưởng giáo Hoa Sơn thầm nghĩ: Nếu đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách chúng ta ỷ lớn bắt nạt bé.
"Đứng lại!"
Trưởng giáo Hoa Sơn lại tức giận hét lên.
"Cậu trước làm tổn thương đệ tử của tôi, sau cướp đi long hồn của tôi."
"Nếu để cậu đi như vậy, Hoa Sơn tôi từ nay về sau chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao!"
"Hôm nay, hoặc là cậu ở lại, hoặc là để long hồn lại, cậu tự chọn lấy một con đường đi!"
Những lời này vừa nói ra.
Đột nhiên, xung quanh tràn ngập sự ớn lạnh, bầu không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
"Sư huynh!"
Tàng Kiếm thượng nhân nhảy ra đầu tiên, nhanh chóng lên tiếng khuyên giải.
"Sư huynh bớt giận."
Một bên là sư huynh của ông, một bên lại coi như một nửa chủ nhân của ông ta, Tàng Kiếm thượng nhân bị kẹp ở giữa, cũng vô cùng bất lực.
"Trưởng giáo Mục, hà tất phải tính toán với tiểu bối như vậy."
Lúc này, Thiên Cơ Tử cũng khuyên giải.
Nhưng thái độ của trưởng giáo Hoa Sơn rất kiên quyết.