Một câu nói “không đi” của Diệp Lâm lập tức khiến cho bầu không khí ở hiện trường trở nên cứng lại
Đường Y Y nổi giận nói: “Anh lắm miệng cái gì? Có phải gọi anh đâu?"
“Đúng vậy! Người ta nể mặt anh họ tôi mới mời tôi lên trò chuyện, ai bảo anh từ chối thay tôi? Thật là buồn cười!”
Hàn Mộc Xuân cũng bị câu nói kia của Diệp Lâm chọc giận.
Sau đó, anh ta cười nói với bên trên: “Ngại quá, là anh ta không hiểu chuyện nói năng lung tung, tôi lên ngay đây!"
Dứt lời, Hàn Mộc Xuân một tay bưng cốc rượu, trừng Diệp Lâm một cái rồi mới qua người đi lên lầu.
Một lát sau....
Quả nhiên, Hàn Mộc Xuân mặt mày tức giận đi trở về, rượu trong cốc vẫn còn nguyên.
Rõ ràng là anh ta đi lên lại không được cho vào.
“Sao vậy?” Đường Y Y vội vàng hỏi
“Hừ! Đều là vì anh ta hết!" Hàn Mộc Xuân trút giận lên người Diệp Lâm: “Một câu vừa rồi của anh ta đắc tội với đạo trưởng Hoa Sơn, làm hại tôi chẳng nhìn thấy mặt người ta!"
“Tức chết tôi rồi!"
“Ơ? Tại sao lại như vậy chứ?” Nghe vậy, Đường Y Y cũng trách ngược lại Diệp Lâm: “Đều tại anh hết!"
Phải biết rằng lúc nấy là cao nhân Hoa Sơn tự mình lên tiếng mời, nếu có thể đi lên kính một cốc rượu, chụp một tấm ảnh chung, thì sẽ có mặt mũi lắm.
Loại cơ hội này không phải ai cũng có thể gặp đâu!
Kết quả là tất cả đều bị người ngoài Diệp Lâm phá hư.
“Ây da, Y Y,anh Hàn, hai người đừng trách anh ấy” Tân Tịch Dao vội vàng lên tiếng bảo vệ Diệp Lâm: "Anh ấy không cố ý mà”
“Hừ, tôi thấy anh ta là cố ý!" Đường Y Y nói: "Dao Dao, tớ nghỉ ngờ anh ta có động cơ xấu, cố ý dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân để tiếp cận cậu, tán tỉnh cậu”
“Kết quả là tớ dẫn bạn trai theo gây ảnh hưởng tới kế hoạch của anh ta. Vậy nên anh ta mới cố ý phá hư chuyện tốt của bọn tớ”
“Không có đâu?" Tân Tịch Dao nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt nghĩ ngờ, cảm thấy anh không phải là loại người như vậy.
“Sao lại không hả?” Đường Y Y hùng hùng hổ hổ nói: “Hai người mới quen biết bao lâu? Còn bọn mình lại quen biết bao lâu? Dao Dao, sao cậu có thể dễ dàng tin người ngoài mà không tin tớ vậy?”
"Y Y,không phải là tớ không tin cậu, mà là tớ cảm thấy chuyện có hiểu lam” Tân Tịch Dao cười khổ nói
Đường Y Y quay sang chất vấn Diệp Lâm: "Anh nói xem, vì sao anh lại muốn phá hư chuyện tốt của chúng tôi? Có phải là anh ghen ghét bạn trai tôi mạnh hơn anh hay không?”
“Ha ha, tôi ghen ghét anh ta hả?” Nghe vậy, Diệp Lâm không nhịn được bật cười, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ là từ chối lời mời của Hoa Sơn giành cho tôi thôi”
“Cô cho rằng lúc nãy Hoa Sơn mời bạn trai cô hả?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Xuân tức giận đến mức bật cười.
“Tôi nói này người anh em, có phải là anh bị bệnh ảo tưởng không hả? Mời anh? Anh cho rằng anh là ai hả?"
“Đúng vậy!" Đường Y Y phụ họa: “Lúc ra cửa anh quên uống thuốc rồi hả? Dao Dao, tớ thấy anh ta có vấn đề về đầu óc, lát nữa chúng ta đừng dẫn anh ta theo!"
Diệp Lâm cũng đang có ý này. Dù sao cũng tới chỗ rồi, mình có thể tự tìm đường đi, không cần thiết đi chung với đám người này nữa
Sau bữa cơm, đám người giải tán trong không vui.
Thấy đám người Diệp Lâm đi rồi, Tàng Kiếm thượng nhân thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ xem như tiễn vị thần kia đi rồi.
Lúc này, chưởng giáo Hoa Sơn hỏi một người đệ tử trẻ tuổi: “Trác Xuyên, cậu thấy thực lực của người trẻ tuổi lúc nấy so với cậu thế nào? Có nắm chắc đánh thắng cậu ta không?”
Nghe vậy, một đạo nhân trẻ tuổi mặt mày sắc bén đứng dậy nói: “Thưa sư tôn, chắc là đệ tử có thể đánh thẳng anh ta trong vòng mười chiêu.”
Nghe vậy, Tàng Kiếm thượng nhân chấn động, vội vàng nói: “Trác Xuyên, cậu đừng khinh địch, cậu có biết cậu ta...."
Vừa nói đến đây, sắc mặt Tàng Kiếm thượng nhân lập tức thay đổi
Bởi vì có cấm kỵ cho nên có rất nhiều lời nói ông ta không thể nào nói ra được.
“Sư đệ, rốt cuộc hôm nay đệ bị làm sao thế?” Đám trưởng lão Hoa Sơn cảm thấy hành vi hôm nay của Tàng Kiếm thượng nhân có chút kỳ lạ.
Dường như là từ lúc người trẻ tuổi kia đến, ông ta bắt đầu trở nên nghĩ thần nghĩ quỷ, lo lắng hãi hùng.
Bọn họ chợt nảy sinh một suy nghĩ khó tin: Có khi nào Tàng Kiếm sư đệ từng thua nặng trong tay thẳng nhãi kia không? Vậy nên sư đệ mới có thái độ kiêng kị, ném chuột sợ vỡ đồ như thế?
Không thể nào!
Mọi người lập tức vứt bỏ suy nghĩ khó tin kia đi, cho rằng nó thật sự khó có thể tin nổi
“Tàng Kiếm sư thúc!” Liêu Trác Xuyên tràn đầy tin tưởng mà cười nói: “Nếu anh ta muốn đi đại doanh Ung Châu, tham gia tuyển chọn chiến thần, thì tôi sẽ tự mình đánh thẳng anh ta, giành lấy vị trí chiến thần. Có điều..."
Nói tới đây, Liêu Trác Xuyên lắc lắc đầu, nói tiếp: “Chắc là anh ta không có tư cách tham gia, anh ta chỉ là một người ngoài cuộc đi xem trò hay thôi”
Rốt cuộc thì không phải ai cũng có tư cách tham gia tuyển chọn chiến thần.
Hoa Sơn bọn họ khó lắm mới có thể xin được một danh ngạch quý giá từ chỗ bộ quốc phòng.
Xin được là vì những năm qua Hoa Sơn vẫn luôn âm thầm làm việc cho nhà nước, và Liêu Trác Xuyên căm đầu một đám thanh niên tài tuấn gia nhập ám các do bộ quốc phòng bí mật thành lập ngay từ lúc nhỏ, lập được khá nhiều công trạng.
Tóm lại là Hoa Sơn bọn họ xứng đáng có được. một danh ngạch.
“Haizz..” Tàng Kiếm thượng nhân thở dài, cuối cùng chỉ có thể khuyên nhủ: “Tóm lại là cậu phải cẩn thận, tuyệt đối đừng khinh địch”
Nhắc nhở thì nhắc nhở như thế, chứ Tàng Kiếm thượng nhân biết rõ, nếu Diệp Lâm đến đây vì vị trí chiến thần, thì dù Liêu Trác Xuyên có khinh địch hay không đều sẽ không có gì khác nhau.
***
Ra khỏi quán ăn, Diệp Lâm chảo tạm biệt đám người, một mình lên đường.
“Hừ, thằng nhãi kia cũng tự biết mình đấy chứ!” Đường Y Y cười lạnh nói: "Biết chúng ta sẽ không chở anh ta đi nên tự giác đi rồi.”
“Hãy, làm hại anh bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ cao nhân Hoa Sơn!" Hàn Mộc Xuân vừa tức giận vừa bực bội: "Lên xe đi, hy vọng lát nữa tới đại doanh Ung Châu sẽ có cơ hội gặp gỡ các vị trưởng lão Hoa Sơn”
Tân Tịch Dao thấy bóng dáng lẻ loi, một mình đi đường của Diệp Lâm thì hơi do dự rồi vẫn đuổi theo.
*Y Y,các cậu đi trước đi” Tần Tịch Dao phất tay: “Tớ đi cùng anh Diệp!”
“Ồ,Dao Dao, cậu điên rồi hả?” Đường Y Y giật nảy mình.
Tần Tịch Dao mặc kệ sự phản đối và ngăn cản của bạn thân, dứt khoát đuổi theo bước chân của Diệp Lâm.
“Ơ, sao cô lại đuổi theo tôi?” Diệp Lâm khó hiểu.
“Bởi vì tôi tin tưởng lời nói của ông cụ kia” Tần Tịch Dao nói bằng giọng điệu kiên quyết: “Ông ấy nói tôi gặp anh là được cứu. Vậy nên tôi phải đi theo anh, chắc chắn là không sai được”
“Cô chắc chắn như vậy hả?” Diệp Lâm bất đắc dĩ cười hỏi: “Không sợ tôi là kẻ lừa đảo hoặc là có ý xấu hả?”
“Không sợ!" Tân Tịch Dao lắc đầu, kiên định nói: “Tôi tin tưởng anh!”
Đường Y Y nổi giận nói: “Anh lắm miệng cái gì? Có phải gọi anh đâu?"
“Đúng vậy! Người ta nể mặt anh họ tôi mới mời tôi lên trò chuyện, ai bảo anh từ chối thay tôi? Thật là buồn cười!”
Hàn Mộc Xuân cũng bị câu nói kia của Diệp Lâm chọc giận.
Sau đó, anh ta cười nói với bên trên: “Ngại quá, là anh ta không hiểu chuyện nói năng lung tung, tôi lên ngay đây!"
Dứt lời, Hàn Mộc Xuân một tay bưng cốc rượu, trừng Diệp Lâm một cái rồi mới qua người đi lên lầu.
Một lát sau....
Quả nhiên, Hàn Mộc Xuân mặt mày tức giận đi trở về, rượu trong cốc vẫn còn nguyên.
Rõ ràng là anh ta đi lên lại không được cho vào.
“Sao vậy?” Đường Y Y vội vàng hỏi
“Hừ! Đều là vì anh ta hết!" Hàn Mộc Xuân trút giận lên người Diệp Lâm: “Một câu vừa rồi của anh ta đắc tội với đạo trưởng Hoa Sơn, làm hại tôi chẳng nhìn thấy mặt người ta!"
“Tức chết tôi rồi!"
“Ơ? Tại sao lại như vậy chứ?” Nghe vậy, Đường Y Y cũng trách ngược lại Diệp Lâm: “Đều tại anh hết!"
Phải biết rằng lúc nấy là cao nhân Hoa Sơn tự mình lên tiếng mời, nếu có thể đi lên kính một cốc rượu, chụp một tấm ảnh chung, thì sẽ có mặt mũi lắm.
Loại cơ hội này không phải ai cũng có thể gặp đâu!
Kết quả là tất cả đều bị người ngoài Diệp Lâm phá hư.
“Ây da, Y Y,anh Hàn, hai người đừng trách anh ấy” Tân Tịch Dao vội vàng lên tiếng bảo vệ Diệp Lâm: "Anh ấy không cố ý mà”
“Hừ, tôi thấy anh ta là cố ý!" Đường Y Y nói: "Dao Dao, tớ nghỉ ngờ anh ta có động cơ xấu, cố ý dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân để tiếp cận cậu, tán tỉnh cậu”
“Kết quả là tớ dẫn bạn trai theo gây ảnh hưởng tới kế hoạch của anh ta. Vậy nên anh ta mới cố ý phá hư chuyện tốt của bọn tớ”
“Không có đâu?" Tân Tịch Dao nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt nghĩ ngờ, cảm thấy anh không phải là loại người như vậy.
“Sao lại không hả?” Đường Y Y hùng hùng hổ hổ nói: “Hai người mới quen biết bao lâu? Còn bọn mình lại quen biết bao lâu? Dao Dao, sao cậu có thể dễ dàng tin người ngoài mà không tin tớ vậy?”
"Y Y,không phải là tớ không tin cậu, mà là tớ cảm thấy chuyện có hiểu lam” Tân Tịch Dao cười khổ nói
Đường Y Y quay sang chất vấn Diệp Lâm: "Anh nói xem, vì sao anh lại muốn phá hư chuyện tốt của chúng tôi? Có phải là anh ghen ghét bạn trai tôi mạnh hơn anh hay không?”
“Ha ha, tôi ghen ghét anh ta hả?” Nghe vậy, Diệp Lâm không nhịn được bật cười, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ là từ chối lời mời của Hoa Sơn giành cho tôi thôi”
“Cô cho rằng lúc nãy Hoa Sơn mời bạn trai cô hả?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Xuân tức giận đến mức bật cười.
“Tôi nói này người anh em, có phải là anh bị bệnh ảo tưởng không hả? Mời anh? Anh cho rằng anh là ai hả?"
“Đúng vậy!" Đường Y Y phụ họa: “Lúc ra cửa anh quên uống thuốc rồi hả? Dao Dao, tớ thấy anh ta có vấn đề về đầu óc, lát nữa chúng ta đừng dẫn anh ta theo!"
Diệp Lâm cũng đang có ý này. Dù sao cũng tới chỗ rồi, mình có thể tự tìm đường đi, không cần thiết đi chung với đám người này nữa
Sau bữa cơm, đám người giải tán trong không vui.
Thấy đám người Diệp Lâm đi rồi, Tàng Kiếm thượng nhân thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ xem như tiễn vị thần kia đi rồi.
Lúc này, chưởng giáo Hoa Sơn hỏi một người đệ tử trẻ tuổi: “Trác Xuyên, cậu thấy thực lực của người trẻ tuổi lúc nấy so với cậu thế nào? Có nắm chắc đánh thắng cậu ta không?”
Nghe vậy, một đạo nhân trẻ tuổi mặt mày sắc bén đứng dậy nói: “Thưa sư tôn, chắc là đệ tử có thể đánh thẳng anh ta trong vòng mười chiêu.”
Nghe vậy, Tàng Kiếm thượng nhân chấn động, vội vàng nói: “Trác Xuyên, cậu đừng khinh địch, cậu có biết cậu ta...."
Vừa nói đến đây, sắc mặt Tàng Kiếm thượng nhân lập tức thay đổi
Bởi vì có cấm kỵ cho nên có rất nhiều lời nói ông ta không thể nào nói ra được.
“Sư đệ, rốt cuộc hôm nay đệ bị làm sao thế?” Đám trưởng lão Hoa Sơn cảm thấy hành vi hôm nay của Tàng Kiếm thượng nhân có chút kỳ lạ.
Dường như là từ lúc người trẻ tuổi kia đến, ông ta bắt đầu trở nên nghĩ thần nghĩ quỷ, lo lắng hãi hùng.
Bọn họ chợt nảy sinh một suy nghĩ khó tin: Có khi nào Tàng Kiếm sư đệ từng thua nặng trong tay thẳng nhãi kia không? Vậy nên sư đệ mới có thái độ kiêng kị, ném chuột sợ vỡ đồ như thế?
Không thể nào!
Mọi người lập tức vứt bỏ suy nghĩ khó tin kia đi, cho rằng nó thật sự khó có thể tin nổi
“Tàng Kiếm sư thúc!” Liêu Trác Xuyên tràn đầy tin tưởng mà cười nói: “Nếu anh ta muốn đi đại doanh Ung Châu, tham gia tuyển chọn chiến thần, thì tôi sẽ tự mình đánh thẳng anh ta, giành lấy vị trí chiến thần. Có điều..."
Nói tới đây, Liêu Trác Xuyên lắc lắc đầu, nói tiếp: “Chắc là anh ta không có tư cách tham gia, anh ta chỉ là một người ngoài cuộc đi xem trò hay thôi”
Rốt cuộc thì không phải ai cũng có tư cách tham gia tuyển chọn chiến thần.
Hoa Sơn bọn họ khó lắm mới có thể xin được một danh ngạch quý giá từ chỗ bộ quốc phòng.
Xin được là vì những năm qua Hoa Sơn vẫn luôn âm thầm làm việc cho nhà nước, và Liêu Trác Xuyên căm đầu một đám thanh niên tài tuấn gia nhập ám các do bộ quốc phòng bí mật thành lập ngay từ lúc nhỏ, lập được khá nhiều công trạng.
Tóm lại là Hoa Sơn bọn họ xứng đáng có được. một danh ngạch.
“Haizz..” Tàng Kiếm thượng nhân thở dài, cuối cùng chỉ có thể khuyên nhủ: “Tóm lại là cậu phải cẩn thận, tuyệt đối đừng khinh địch”
Nhắc nhở thì nhắc nhở như thế, chứ Tàng Kiếm thượng nhân biết rõ, nếu Diệp Lâm đến đây vì vị trí chiến thần, thì dù Liêu Trác Xuyên có khinh địch hay không đều sẽ không có gì khác nhau.
***
Ra khỏi quán ăn, Diệp Lâm chảo tạm biệt đám người, một mình lên đường.
“Hừ, thằng nhãi kia cũng tự biết mình đấy chứ!” Đường Y Y cười lạnh nói: "Biết chúng ta sẽ không chở anh ta đi nên tự giác đi rồi.”
“Hãy, làm hại anh bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ cao nhân Hoa Sơn!" Hàn Mộc Xuân vừa tức giận vừa bực bội: "Lên xe đi, hy vọng lát nữa tới đại doanh Ung Châu sẽ có cơ hội gặp gỡ các vị trưởng lão Hoa Sơn”
Tân Tịch Dao thấy bóng dáng lẻ loi, một mình đi đường của Diệp Lâm thì hơi do dự rồi vẫn đuổi theo.
*Y Y,các cậu đi trước đi” Tần Tịch Dao phất tay: “Tớ đi cùng anh Diệp!”
“Ồ,Dao Dao, cậu điên rồi hả?” Đường Y Y giật nảy mình.
Tần Tịch Dao mặc kệ sự phản đối và ngăn cản của bạn thân, dứt khoát đuổi theo bước chân của Diệp Lâm.
“Ơ, sao cô lại đuổi theo tôi?” Diệp Lâm khó hiểu.
“Bởi vì tôi tin tưởng lời nói của ông cụ kia” Tần Tịch Dao nói bằng giọng điệu kiên quyết: “Ông ấy nói tôi gặp anh là được cứu. Vậy nên tôi phải đi theo anh, chắc chắn là không sai được”
“Cô chắc chắn như vậy hả?” Diệp Lâm bất đắc dĩ cười hỏi: “Không sợ tôi là kẻ lừa đảo hoặc là có ý xấu hả?”
“Không sợ!" Tân Tịch Dao lắc đầu, kiên định nói: “Tôi tin tưởng anh!”