Diệp Lâm vừa nói vừa đi lên phía trước.
“Nhưng tôi đã nói rồi, là ông đang tự tìm đường chết!”
Mỗi khi Diệp Lâm đi lên một bước, Hồng Sơn Di đều sẽ giật mình lùi ra sau một bước, cực kì chật vật.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều rất chấn động.
Lúc nãy có ai ngờ rằng một cao thủ Thanh Môn lại có thể bị Diệp Lâm dồn ép đến bước này cơ chứ?
Thực lực của Diệp Lâm đúng là quỷ thần khó lường!
“Tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc thôi. Cậu thả tôi đi đi!” Đối mặt với một kẻ địch mạnh, Hồng Sơn Di biết mình không đánh lại, chỉ có thể cúi đầu chịu thua: “Cậu cho tôi một con đường sống, sau này Thanh Môn chúng tôi tuyệt đối sẽ không trở mặt với cậu!”
Diệp Lâm mỉm cười: “Lúc nãy có một câu ông nói không sai!”
“Câu… câu gì?” Hồng Sơn Di sửng sốt, không biết đối phương tán thành câu nói nào của ông ta?
“Hôm nay dù có là Jesus tới đây thì cũng không thể nào cứu được ông!”
Diệp Lâm trả lại câu nói lúc nãy của ông ta cho ông ta.
Nghe vậy, Hồng Sơn Di lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông ta muốn xin tha, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Diệp Lâm từ từ giơ tay lên, rồi lập tức vung thành quyền.
Thiết Tuyến Quyền!
Nếu đối phương cũng là người thừa kế Hồng Quyền, thì Diệp Lâm cũng sẽ dùng Hồng Quyền tiễn đối phương lên đường.
Thiết Tuyến Quyền chính là công pháp nội công, cầu dài ngựa to, dùng khí giục lực, mở ra khép vào.
Diệp Lâm đánh ra một quyền. Hai người dù cách xa nhau vài thước, anh vẫn có thể dùng một quyền đánh vỡ trái tim Hồng Sơn Di, khiến Hồng Sơn Di chết ngay tại chỗ.
Diệp Lâm đánh chết Hồng Sơn Di bằng một quyền cách không khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên cứng lại.
Ngay sau đó, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm, trên mặt để lộ vẻ hoảng sợ.
“Ông ta… chết rồi hả?”
“Chắc không đâu… Hai người cách xa như vậy mà, tôi không thấy Diệp Lâm đánh trúng ông ta…”
“Có lẽ đây mới chính là cao thủ! Cách không đánh trâu hiểu không?”
“Hồng đại sư là cao thủ nước ngoài cơ mà? Cứ vậy mà bị người ta dùng ba quyền hai chân đánh chết hả?”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẫn còn có chút khó có thể tin.
Lúc này, Hắc Long đi lên đá Hồng Sơn Di ngã lăn ra đất, hừ lạnh: “Ai bảo ông kiêu ngạo hả?”
“Cái gì mà đường chủ Thanh Môn chứ? Dám đánh nhau với Long Vương chúng tôi, đúng là chán sống rồi!”
Hồng Sơn Di bị đá ngã lăn mà vẫn cứ cứng đờ như thi thể, không còn một chút hơi thở nào.
Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng Hồng Sơn Di Hồng đại sư chết thật rồi.
Hiện trường lập tức ồn ào hẳn lên.
Rất nhiều nhân viên khách sạn chỉ mới lần đầu thấy Diệp Lâm ra tay. Ai cũng rất sợ hãi.
Bọn họ thầm nghĩ: Quả nhiên, lời đồn đều là sự thật, gia chủ mới của nhà họ Diệp đúng là sát thần!
“Hồng đại sư!”
Hứa Như Hải chạy đến bên cạnh Hồng Sơn Di, xác nhận ông ta đã chết thật rồi thì sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
“Chết rồi?”
“Chết thật rồi!”
“Mày dám giết chết đường chủ Thanh Môn! Mày thật to gan!”