Một bóng đen rơi xuống từ trên trời.
Lúc rơi xuống mặt đất, bóng đen lập tức nện ra một cái hố sâu, giống như là thiên thạch rơi xuống.
Bóng đen kia có vóc dáng vạm vỡ, người mặc áo lông chồn, nhìn qua giống như là thú dữ, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm trầm.
“Hay lắm nhãi ranh, thế mà lại có thể nắm giữ tung tích của tao!”
Anh ta nói chuyện bằng giọng điệu khàn khàn.
Tay vung lên, một đôi dao lưỡi liềm nhẹ nhàng đấy ba thanh kiếm ngắn ra.
Bùm!
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh anh ta tỏa ra một luồng khí thế cuồng bạo quét ngang toàn bộ, giống như là gió bão thổi đến, khiến mọi người sôi nổi tránh né.
“Tọa… Tọa Sơn Điêu?”
Lúc thấy rõ khuôn mặt của anh ta, những người từng may mắn gặp mặt Tọa Sơn Điêu đều sợ hãi hô lên.
“Anh ta là Tọa Sơn Điêu hả?”
“Trông đáng sợ quá đi!”
“Là Tọa Sơn Điêu, người tàn nhẫn nhất Phụng Thiên đấy hả?”
Mọi người nhìn chằm chằm Tọa Sơn Điêu, trên mặt đều là vẻ sợ hãi lại tò mò.
“Tam gia!”
Trương Văn Viễn thấy Tọa Sơn Điêu thật sự tới thì vừa kích động vừa sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể: “Tam gia cần phải báo thù cho bọn tôi…”
Đoan Mộc Kỳ thấy vậy cũng vội vàng đi lên, quỳ một gối xuống đất hành lễ, gọi tam gia.
Tam gia là một cách gọi khác của Tọa Sơn Điêu. Bởi vì những năm anh ta vào rừng làm cướp, anh ta có một đám anh em kết nghĩa, anh ta đứng thứ ba, nên gọi là tam gia.
Tuy rằng sau này Tọa Sơn Điêu nổi tiếng Phụng Thiên, đám anh em từng kết nghĩa người thì chết, người còn sống thì trở thành cấp dưới của anh ta.
Và cách gọi tam gia cũng truyền đến ngày nay.
“Pháp khí?”
Lúc này, Diệp Lâm nhận ra một đôi dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu không phải là vũ khí bình thường, mà là pháp khí.
Thảo nào nó vừa ra liền đẩy ba thanh kiếm
của mình đi.
“Hừ!”
Tọa Sơn Điêu nhìn xung quanh, thấy ba đại kim cương dưới trướng của mình, người chết người bị thương nặng liền giận tím mặt.
“Một đám rác rưởi vô dụng, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, giữ bọn mày lại để làm gì nữa?”
Dứt lời, Tọa Sơn Điêu giơ tay lên, lòng bàn tay dường như có một sức hút mạnh mẽ, hút Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương nằm trên đất lại rồi bóp chặt cổ họng bọn họ.
Ngay sau đó, một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.
Hai người kia phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bởi vì cổ họng bị bóp lại, cho nên không vang lên được một tiếng nào. Có điều, cái vẻ mặt khổ sở tuyệt vọng của bọn họ lại khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Chỉ trong chốc lát, hai người kia giống như là cà tím phơi sương, bị Tọa Sơn Điêu hút thành hai xác khô.
“Hít!”
Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy da đầu tê dại, không nhịn được hít hà một hơi.
“Hai người kia… bị sao vậy?”
Lúc rơi xuống mặt đất, bóng đen lập tức nện ra một cái hố sâu, giống như là thiên thạch rơi xuống.
Bóng đen kia có vóc dáng vạm vỡ, người mặc áo lông chồn, nhìn qua giống như là thú dữ, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm trầm.
“Hay lắm nhãi ranh, thế mà lại có thể nắm giữ tung tích của tao!”
Anh ta nói chuyện bằng giọng điệu khàn khàn.
Tay vung lên, một đôi dao lưỡi liềm nhẹ nhàng đấy ba thanh kiếm ngắn ra.
Bùm!
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh anh ta tỏa ra một luồng khí thế cuồng bạo quét ngang toàn bộ, giống như là gió bão thổi đến, khiến mọi người sôi nổi tránh né.
“Tọa… Tọa Sơn Điêu?”
Lúc thấy rõ khuôn mặt của anh ta, những người từng may mắn gặp mặt Tọa Sơn Điêu đều sợ hãi hô lên.
“Anh ta là Tọa Sơn Điêu hả?”
“Trông đáng sợ quá đi!”
“Là Tọa Sơn Điêu, người tàn nhẫn nhất Phụng Thiên đấy hả?”
Mọi người nhìn chằm chằm Tọa Sơn Điêu, trên mặt đều là vẻ sợ hãi lại tò mò.
“Tam gia!”
Trương Văn Viễn thấy Tọa Sơn Điêu thật sự tới thì vừa kích động vừa sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể: “Tam gia cần phải báo thù cho bọn tôi…”
Đoan Mộc Kỳ thấy vậy cũng vội vàng đi lên, quỳ một gối xuống đất hành lễ, gọi tam gia.
Tam gia là một cách gọi khác của Tọa Sơn Điêu. Bởi vì những năm anh ta vào rừng làm cướp, anh ta có một đám anh em kết nghĩa, anh ta đứng thứ ba, nên gọi là tam gia.
Tuy rằng sau này Tọa Sơn Điêu nổi tiếng Phụng Thiên, đám anh em từng kết nghĩa người thì chết, người còn sống thì trở thành cấp dưới của anh ta.
Và cách gọi tam gia cũng truyền đến ngày nay.
“Pháp khí?”
Lúc này, Diệp Lâm nhận ra một đôi dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu không phải là vũ khí bình thường, mà là pháp khí.
Thảo nào nó vừa ra liền đẩy ba thanh kiếm
của mình đi.
“Hừ!”
Tọa Sơn Điêu nhìn xung quanh, thấy ba đại kim cương dưới trướng của mình, người chết người bị thương nặng liền giận tím mặt.
“Một đám rác rưởi vô dụng, ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, giữ bọn mày lại để làm gì nữa?”
Dứt lời, Tọa Sơn Điêu giơ tay lên, lòng bàn tay dường như có một sức hút mạnh mẽ, hút Thiết Kim Cương và Mị Kim Cương nằm trên đất lại rồi bóp chặt cổ họng bọn họ.
Ngay sau đó, một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.
Hai người kia phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Bởi vì cổ họng bị bóp lại, cho nên không vang lên được một tiếng nào. Có điều, cái vẻ mặt khổ sở tuyệt vọng của bọn họ lại khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Chỉ trong chốc lát, hai người kia giống như là cà tím phơi sương, bị Tọa Sơn Điêu hút thành hai xác khô.
“Hít!”
Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy da đầu tê dại, không nhịn được hít hà một hơi.
“Hai người kia… bị sao vậy?”