Cùng lúc đó, một đám thị vệ Yến Kinh được đặc biệt cho phép đi vào trong Bạch Vân Quan, vừa giúp đỡ giữ trật tự vừa xem so tài.
Phó thủ Ân Hồng Trang của Kim Lũ Y hào hứng dẫn người đi vào giữa sân.
“Không biết tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Lúc nãy có một tiếng vang cực lớn, chắc là sắp kết thúc rồi!”
“Hy vọng còn kịp xem trò hay!”
Đám thị vệ bàn tán xôn xao.
Ân Hồng Trang cũng muốn thấy phong thái của người dám quyết đấu với cổ võ giả.
Lúc đi vào sân, nhìn kỹ từ xa xa, Ân Hồng Trang lập tức giật nảy mình.
“Sao lại là anh ta?”
“Diệp Lâm?”
Ân Hồng Trang thật sự không thể tin vào đôi mắt mình.
Trên võ đài, người trẻ tuổi tay đè hộp kiếm, ngạo nghễ nhìn xuống, chính là kẻ thù của Kim đại nhân nhà họ!
“Anh ta… thế mà lại dám nhận lời khiêu chiến từ cổ võ giả?”
Ân Hồng Trang cực kì chấn động, rất muốn đi báo ngay với Kim Lũ Y đang bận rộn bên ngoài, để Kim Lũ Y đi vào xem kẻ nào đang quyết đấu với cổ võ giả.
“Chắc là Kim đại nhân… có nằm mơ cũng không đoán được sẽ là anh ta!”
Có người chấn động, có người vui mừng, có người buồn rầu…
Giờ phút này, đám người bảy thị cổ võ tình cảnh hiu hắt.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng thiên kiêu thuộc lứa trẻ tuổi lại thua thê thảm!
Chỉ mới hai chiêu đã bị đối phương đánh gục?
“Khánh Hồng!”
Tộc nhân nhà Thượng Quan vội vàng đoạt thi thể Thượng Quan Khánh Hồng lại.
Bọn họ đau buồn khi phát hiện rằng vết thương trên ngực anh ta như là bị trúng đạn pháo, bị bắn trống rỗng.
Có thể thấy được uy lực một kiếm lúc nãy khủng bố cỡ nào!
Chết ngay tại chỗ, Diêm Vương không muốn thu cũng phải thu!
“Đúng là một thằng nhãi tàn nhẫn!”
Tộc trưởng Thượng Quan cực kì đau lòng, tức điên cả lên.
Một trận chiến vừa rồi, không chỉ có khiến nhà Thượng Quan tổn thất một thiên kiêu, mà ngay cả danh kiếm trong tộc bọn họ cũng bị đối phương đoạt mất.
Giết người, đoạt kiếm!
Lưu loát dứt khoát!
Đây thật sự là một sự khiêu khích trần trụi và sỉ nhục lớn lao đối với nhà Thượng Quan bọn họ!
“Khốn kiếp!”
“Buồn cười!”
Tộc trưởng Thượng Quan cực kì giận dữ.
Nếu không phải vì có quy tắc thì ông ta đã tự mình lên võ đài báo thù rửa hận cho cháu trai rồi.
Theo quy tắc, nhà Thượng Quan đã phái ra một người rồi, vậy nên dù có thù hận thế nào thì cũng không thể phái thêm người nữa.
Đành phải gửi hi vọng lên sáu nhà còn lại.
“Ông yên tâm đi. Trận chiến thứ hai, nhà họ Tề chúng tôi lên.”
Nhà họ Tề trong bảy thị cổ võ cũng không hề thua kém nhà Thượng Quan. Lớp trẻ tuổi trong tộc cũng xuất hiện rất nhiều thiên kiêu thực lực tương đương Thượng Quan Khánh Hồng.
“Đức Long!” Tộc trưởng nhà họ Tề gọi: “Cậu lên đánh trận thứ hai, cần phải giết chết thằng nhãi trên võ đài kia!”
“Vâng!” Một người trẻ tuổi lập tức đứng dậy nhận lệnh rồi nói với đám người xung quanh: “Lúc nãy chắc là vì anh Khánh Hồng khinh địch nên mới chết trong tay kẻ địch!”
“Có điều, các vị cứ yên tâm, tôi sẽ báo thù thay anh Khánh Hồng!”
“Cứ giao thằng nhãi kia cho tôi đi!”