Triệu tập với quy mô lớn thế này đúng là hiếm thấy.
Mọi người ở hiện trường thấy vậy đều vô cùng chấn động.
“Trời ạ! Mười nghìn tông sư hả? Thật hay giả vậy? Hóa ra nước ngoài có nhiều cao thủ như vậy sao?
“Rốt cuộc thì toàn cầu có tám tỷ người, thế lực của Thanh Môn lại trải dài khắp các nơi trên thế giới, người ta nói triệu tập một nửa Thanh Môn mà, nhiều như vậy là đúng rồi!”
“Chỉ là vì đối phó một người thôi mà, có cần làm quá lên như vậy không? Dù cho người trẻ tuổi kia có lợi hại, thì chắc là lần này cũng dữ nhiều lành ít rồi!”
Đối mặt với một sự chênh lệch cực kì lớn về số lượng, mọi người ở hiện trường đều cảm thấy bi quan, cho rằng xác suất còn sống của Diệp Lâm là bằng không, dù có chắp cánh cũng khó thoát.
“Thanh Môn kéo theo mười nghìn tông sư hả? Có khoa trương quá không?”
Tào Minh Vọng một trong tám kỵ Ung Châu ngạc nhiên cảm thán liên tục.
“Ai bảo anh ta còn chưa lên làm chiến thần đã mạnh miệng nói là muốn san bằng Thanh Môn? Lần này coi như là cầu được ước thấy đi…” Lý Bình Lương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tôn Kính Phàm đứng đầu tám kỵ cũng có chút tiếc nuối lắc đầu: “Trừ khi là chính phủ ra tay, triệu tập quân Ung Châu ổn định cục diện, nếu không là Diệp Côn Lôn chết chắc rồi.”
“Nhưng mà anh ta đã nhận Thiên Sát Lệnh.” La Thu Nhạn thở dài: “Chuyện đã biến thành ân oán giang hồ. Dựa theo quy củ, chính phủ các quốc gia trên toàn cầu đều không được phép can thiệp.”
Một bên khác, Hàn Mộc Xuân thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ: Ha ha, lần này thằng nhãi kia chết chắc rồi, ai bảo mày rảnh rỗi đi khoác lác rồi dẫn tới phiền phức! Anh họ tao đánh không lại mày, tất nhiên sẽ có người lợi hại hơn dạy dỗ mày!
Chậc chậc, mười nghìn tông sư nước ngoài, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể khiến mày chết đuối!
Để tao xem lần này mày sẽ ứng phó thế nào!
Hàn Mộc Xuân vốn dĩ lo lắng nếu Diệp Lâm lên làm chiến thần thì mình sẽ không còn chốn dung thân.
Nhưng trời thấy còn thương, thả xuống Thiên Sát, Hàn Mộc Xuân nhìn mà cảm thấy may mắn.
“Họ Diệp kia, vì đối phó với mày, tao đã triệu tập một nửa chiến lực Thanh Môn, đang có mặt đầy đủ hết!”
“Đây cũng là sự tôn trọng của Thanh Môn bọn tao dành cho mày! Dù mày có chết trận thì cũng nổi tiếng trong ngoài nước! Thật sự là chết không lỗ!”
Phùng Vô Tật cười vang nói.
“Mười nghìn đánh một, ưu thế bên tao!”
“Nếu mày ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tha thứ thì có lẽ tao sẽ nhân từ để cho mày chết toàn thây!”
Nghe vậy, Diệp Lâm không có phản ứng gì cả.
Có điều, chiến thần Thanh Châu là Hàn Sơn Hà ở bên khu vực nhà nước lại cực kì giận dữ.
“Đám người nước ngoài kia dám giương nanh múa vuốt trên địa bàn Đại Hạ chúng ta hả?”
“Bọn họ trộm nhập cảnh, có báo với cơ quan tương ứng chưa? Lại còn đi một lần là hơn mười nghìn người, bọn họ nhập cảnh phi pháp, tôi có quyền dẫn người đi bắt bọn họ!”
Dứt lời, Hàn Sơn Hà vén tay áo tự mình ra sân.
“Hàn chiến thần, ông bình tĩnh một chút đi!” Bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh kéo chặt Hàn Sơn Hà lại: “Ông là đại biểu cho phía chính phủ Đại Hạ, ông không thể can thiệp chuyện này được!”
“Ông bảo tôi bình tĩnh kiểu gì đây?” Hàn Sơn Hà tức điên lên: “Thẩm đại nhân, nếu cha ông bị bọn họ ra Thiên Sát Lệnh thì ông còn bình tĩnh được không?”
“Ơ kìa…” Thẩm Thường Thanh sửng sốt, sau đó nổi giận nói: “Hàn chiến thần, thằng em ông gặp nạn thì có liên quan gì đến cha tôi? Sao tôi cứ cảm thấy ông đang mắng lươn mắng lẹo tôi vậy?”
Hàn Sơn Hà nói: “Tôi học theo cách so sánh của ông đấy mà! Khi ấy tôi khuyên ông đừng can thiệp, ông có thể không can thiệp không?”