Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Lục Nhất hơi khựng lại, đáp: “Đúng vậy!”

Người nhà họ Ngô tuy rằng hám tiền, nhưng lời nói đã nói ra rồi, dù có chết cũng phải cắn răng thừa nhận, nếu không bị truyền đi sẽ làm mất uy tín nhà họ Ngô.

Người không uy tín sẽ chẳng làm nên trò trống gì cả.

Đối với đám cổ võ giả mà nói, danh dự quan trọng như mạng sống, và quan trọng hơn tiền tài rất nhiều.

“Tiểu Nhạc, lần này xem như cháu may mắn, ông chịu thua.” Ngô Lục Nhất nói với Ngô Nhạc: “Chờ lát nữa cháu đi phòng tài chính lấy sổ đỏ của ông nội cháu. Còn các loại tài sản khác, ông sẽ dần gửi vào tài khoản của ông cháu.”

Nghe vậy, Ngô Nhạc cực kì kích động, không ngờ lại có thể phân gia thành công: “Cảm ơn ông nội cả!”

“Tiếp theo…”

Bộp!

Ngô Lục Nhị đập mạnh lên bàn, gửi lời khiêu chiến Diệp Lâm: “Tôi xin lãnh giáo bản lĩnh của các hạ!”

“Dám đến nhà họ Ngô tôi gây chuyện, xem ra là cậu chán sống rồi!”

Ngô Lục Nhị vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu lên uống một ngụm rượu to, sau đó phun ra hết.

“Thanh Long Xuất Thủy!”

Ngay sau đó, dòng rượu được phun ra từ trong miệng Ngô Lục Nhị biến thành một con Thanh Long khổng lồ lao về phía Diệp Lâm.

“Trời ạ! Thanh Long?”

Hoa Quốc Đống và Hoàng Long đồng thời hô thành tiếng, thầm nghĩ: tiếc là giao long đang ở núi Trường Bạch…

Đương nhiên, con Thanh Long trước mặt chỉ là ảo giác, được biến ra từ ảo thuật, chứ không phải là thật.

Tuy rằng nó là ảo giác, nhưng mà nó vẫn có lực sát thương nhất định, dù là về tinh thần hay là thân thể.

Nếu là người bình thường đứng yên tại chỗ thì sẽ bị Thanh Long cắn nuốt, giống như là rượu hòa vào trong cơ thể, như là viên đạn bắn vào trong thân thể, đau đớn cực kì, thậm chí mất mạng ngay tại chỗ.

Đương nhiên, loại ảo thuật này chỉ có thể dọa được người bình thường thôi.

Còn Diệp Lâm, dù anh có đứng yên tại chỗ thì ảo thuật cũng chẳng làm được gì anh.

Có điều, nếu đối phương đã ra chiêu rồi, Diệp Lâm cũng sẽ gặp chiêu nào phá chiêu đó, đáp lại đối phương.

Thanh Long còn chưa kịp đánh tới chỗ Diệp Lâm, Diệp Lâm đã vung tay lên thắp sáng ngọn đèn trên bàn.

“Phong Hỏa Liên Thiên!”

Ngay sau đó, ngọn lửa lan tràn trên không trung tạo thành một bức tường lửa.

Lúc Thanh Long đâm đầu vào bức tường lửa, giống như là một châu nước đập vào đống lửa to.

Ngọn lửa dập tắt, Thanh Long bốc hơi, biến mất hoàn toàn.

“Hay lắm nhãi ranh!”

Ngô Lục Nhị không ngờ Diệp Lâm thật sự có chút tài năng, vậy nên kích thích thêm lòng háo thắng trong ông ta.

Cạch!

Ngô Lục Nhị bẻ gãy một chiếc đũa ra làm hai, sau đó phun một ngụm rượu lên trên chiếc đũa: “Nhị Long Hí Châu!”

Rống!!!

Hai con rồng ảo, một xanh một trắng đánh về phía Diệp Lâm.

Thấy vậy, Diệp Lâm bưng cốc rượu lên, hất hết cốc rượu qua.

“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn!”

Ngay sau đó, trong dòng rượu hắt đi ra ngoài có một con cự thú đột nhiên chui ra.

Một ngụm nuốt chửng hai con rồng trắng và xanh.

Cuối cùng, đũa tre vỡ thành bột mịn.


“Nhãi ranh! Tao không tin không đánh được mày!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK