Nghe Diệp Lâm nói muốn mở rộng tay chân trong ngành dược phẩm, mọi người vừa chấn động vừa mong chờ.
Có điều, ngoài Hoa Quốc Đống ra thì ba người còn lại không ai biết sư phụ bọn họ trâu bò đến thế nào trong y thuật...
“Muốn làm ngành dược phẩm thì cần phải có chi phí nghiên cứu phát minh.” Bàng Văn Hiên nói với vẻ mặt lo lắng: “Chắc là hơi khó khi muốn làm tốt trong
ngành này...”
Bọn họ có thể giúp đỡ gom tiền, nhưng bọn họ biết đi đâu tìm nhân tài ngành dược phẩm?
“Ha ha..” Hoa Quốc Đống cười nói: “Các cậu vừa mới bái sư nên không biết sự lợi hại của sư phụ chúng ta. Tóm lại, các cậu chỉ cần biết rằng sư phụ chúng ta
có năng lực cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt là được!”
“Chỉ là một ngành dược phẩm nhỏ nhoi thôi mà. Nếu sư phụ gia nhập thì có thể phân một nửa giang sơn!”
Cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt? Nghe cái cách nói khoa trương của Hoa Quốc Đống, mọi người đều sửng sốt.
“Đã vậy thì sư phụ nói xem phải làm sao, bọn tôi đều sẽ dốc sức làm theo!” Khương Thái Thanh không hề nghỉ ngờ, vội vàng nói.
“Bây giờ tôi đang gặp một chút phiền phức nhỏ. viện trung ương một cách đơn giản.
Dlệp Lâm kể lại chuyện bệnh
“Cái gì?”
Nghe nói bệnh viện trung ương dám uy hiếp sư phụ mình, Khương Thái Thanh lập tức vỗ bàn nói: “Bọn họ hay lắm! Một cái bệnh viện trung ương nho nhỏ mà dám làm như thế hải!”
“Bệnh viện trung ương trực thuộc lễ bộ hả?” Hoa Quốc Đống hỏi.
Lễ bộ nằm trong sáu bộ, có trách nhiệm quản lý về giáo dục, văn hóa, ngoại giao và y tế.
Bệnh viện trung ương nằm trong sự quản lý của lễ bộ.
“Đúng vậy!”
Khương Thái Thanh gật đầu, rồi quay sang đảm vảo với Diệp.: “Cha tôi làm việc bên đó, chuyện này cứ giao cho nhà họ Khương chúng tôi
“Có nhà họ Khương chúng tôi lo liệu, đám bệnh viện trung ương kia chẳng dám làm gì sư phụ đâu!”
Diệp Lâm vừa lòng gật đầu. Nếu nhà họ Khương có thể ra tay giải quyết bệnh viện trung ương, thì tên đồ đệ này xem như nhận đúng rồi.
“Có điều..” Khương Thái Thanh do dự một lát rồi cười khổ nói: “Nói miệng không có bằng chứng. Cho dù tôi muốn giúp sư phụ, nhưng chỉ dựa vào lời nói của tôi thôi, thì cha tôi sẽ không tin.”
“Vậy nên sư phụ cần phải lấy ra cái thứ gì dùng được, làm cha tôi tin tưởng, thì nhà họ Khương mới có thể hoàn toàn đứng về phía sư phụ được.”
Rốt cuộc thì Khương Thái Thanh ăn nhậu chơi bời mới là chuyện bình thường. Nếu có một ngày, anh ta đột nhiên chạy về nhà nói với cha mình là mình muốn làm ăn trong ngành dược phẩm, còn muốn nhờ cha giúp đỡ trông chừng, thì cha tin mới là lạ.
Vậy nên Khương Thái Thanh cần phải lấy được một chút thành quả trong tay Diệp Lâm về để cho cha mình tin tưởng.
“Ừ, được thôi!”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một viên đan dược đặt trên bàn.
“Anh lấy nó về cho cha anh uống. Sau khi uống xong, ông ấy sẽ biết ngay là anh không lừa ông ấy.”
“Sư phụ..” . Truyện Xuyên Nhanh
Khương Thái Thanh cầm viên đan dược lên, tò mò hỏi: “Nó có hiệu quả gì vậy?”
“Ha ha...” Diệp Lâm cười thần bí, nói: “Uống rồi sẽ biết.”
Có điều, ngoài Hoa Quốc Đống ra thì ba người còn lại không ai biết sư phụ bọn họ trâu bò đến thế nào trong y thuật...
“Muốn làm ngành dược phẩm thì cần phải có chi phí nghiên cứu phát minh.” Bàng Văn Hiên nói với vẻ mặt lo lắng: “Chắc là hơi khó khi muốn làm tốt trong
ngành này...”
Bọn họ có thể giúp đỡ gom tiền, nhưng bọn họ biết đi đâu tìm nhân tài ngành dược phẩm?
“Ha ha..” Hoa Quốc Đống cười nói: “Các cậu vừa mới bái sư nên không biết sự lợi hại của sư phụ chúng ta. Tóm lại, các cậu chỉ cần biết rằng sư phụ chúng ta
có năng lực cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt là được!”
“Chỉ là một ngành dược phẩm nhỏ nhoi thôi mà. Nếu sư phụ gia nhập thì có thể phân một nửa giang sơn!”
Cứu sống người chết và làm xương cốt mọc da thịt? Nghe cái cách nói khoa trương của Hoa Quốc Đống, mọi người đều sửng sốt.
“Đã vậy thì sư phụ nói xem phải làm sao, bọn tôi đều sẽ dốc sức làm theo!” Khương Thái Thanh không hề nghỉ ngờ, vội vàng nói.
“Bây giờ tôi đang gặp một chút phiền phức nhỏ. viện trung ương một cách đơn giản.
Dlệp Lâm kể lại chuyện bệnh
“Cái gì?”
Nghe nói bệnh viện trung ương dám uy hiếp sư phụ mình, Khương Thái Thanh lập tức vỗ bàn nói: “Bọn họ hay lắm! Một cái bệnh viện trung ương nho nhỏ mà dám làm như thế hải!”
“Bệnh viện trung ương trực thuộc lễ bộ hả?” Hoa Quốc Đống hỏi.
Lễ bộ nằm trong sáu bộ, có trách nhiệm quản lý về giáo dục, văn hóa, ngoại giao và y tế.
Bệnh viện trung ương nằm trong sự quản lý của lễ bộ.
“Đúng vậy!”
Khương Thái Thanh gật đầu, rồi quay sang đảm vảo với Diệp.: “Cha tôi làm việc bên đó, chuyện này cứ giao cho nhà họ Khương chúng tôi
“Có nhà họ Khương chúng tôi lo liệu, đám bệnh viện trung ương kia chẳng dám làm gì sư phụ đâu!”
Diệp Lâm vừa lòng gật đầu. Nếu nhà họ Khương có thể ra tay giải quyết bệnh viện trung ương, thì tên đồ đệ này xem như nhận đúng rồi.
“Có điều..” Khương Thái Thanh do dự một lát rồi cười khổ nói: “Nói miệng không có bằng chứng. Cho dù tôi muốn giúp sư phụ, nhưng chỉ dựa vào lời nói của tôi thôi, thì cha tôi sẽ không tin.”
“Vậy nên sư phụ cần phải lấy ra cái thứ gì dùng được, làm cha tôi tin tưởng, thì nhà họ Khương mới có thể hoàn toàn đứng về phía sư phụ được.”
Rốt cuộc thì Khương Thái Thanh ăn nhậu chơi bời mới là chuyện bình thường. Nếu có một ngày, anh ta đột nhiên chạy về nhà nói với cha mình là mình muốn làm ăn trong ngành dược phẩm, còn muốn nhờ cha giúp đỡ trông chừng, thì cha tin mới là lạ.
Vậy nên Khương Thái Thanh cần phải lấy được một chút thành quả trong tay Diệp Lâm về để cho cha mình tin tưởng.
“Ừ, được thôi!”
Dứt lời, Diệp Lâm lấy một viên đan dược đặt trên bàn.
“Anh lấy nó về cho cha anh uống. Sau khi uống xong, ông ấy sẽ biết ngay là anh không lừa ông ấy.”
“Sư phụ..” . Truyện Xuyên Nhanh
Khương Thái Thanh cầm viên đan dược lên, tò mò hỏi: “Nó có hiệu quả gì vậy?”
“Ha ha...” Diệp Lâm cười thần bí, nói: “Uống rồi sẽ biết.”