Ngay sau đó, không khí ở hiện trường đột nhiên cứng lại, trở nên vô cùng căng thẳng.
Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.
Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.
Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thân của Đại Hạ.
Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.
Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!
Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cố võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.
Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cố võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!
Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.
Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cố võ giả trước mặt.
Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng,
phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nế mặt ông một lần.”
“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Không ngờ cố võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!
Ngay sau đó, mọi người sôi nối khen ngợi.
“Vậy mới đúng chứ!”
“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”
“Không hố là cố võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”
Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.
“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.
“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thế tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”
Cái gì?
Điều kiện gì nữa?
Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở
nên áp lực.
Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?
Xem ra là không muốn để yên đây mà!
“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.
Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.
“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãỉ này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cố võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”
Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”
“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”
“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”
“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”
“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hố nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát tiết buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”
“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”
Thời gian dường như dừng lại ngay giây phút này.
Một người là cổ võ giả núi Trường Bạch.
Một người là chiến thần Thanh Châu, một trong chín chiến thân của Đại Hạ.
Hai cao thủ hàng đầu sắp đánh nhau, khiến mọi người xung quanh vừa phấn khích lại vừa căng thẳng.
Hai hổ tranh chấp, một sẽ bị thương!
Lúc này, thấy Hàn Sơn Hà ra mặt bảo vệ mình, thậm chí bất chấp tất cả mà ra tay với cố võ giả, Diệp Lâm rất là biết ơn.
Rốt cuộc thì có người bình thường nào dám cãi lại cố võ giả? Huống chi là đánh nhau với cổ võ giả!
Có điều, biết ơn thì biết ơn, nhưng Diệp Lâm cũng cho rằng không cần phải như thế.
Bởi vì bản thân anh có thể đối phó với tên cố võ giả trước mặt.
Lúc Diệp Lâm định lên tiếng bảo để mình ra tay thì…
“Ha ha!” Ngũ Phù Sênh dẫn đầu cười gượng,
phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Được rồi, nếu Hàn chiến thần đã nói vậy thì tôi đây nế mặt ông một lần.”
“Mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa dừng tay tại đây, được không?”
Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.
Không ngờ cố võ giả núi Trường Bạch lại chủ động nhường bước!
Ngay sau đó, mọi người sôi nối khen ngợi.
“Vậy mới đúng chứ!”
“Có phong độ cao thủ rồi đấy!”
“Không hố là cố võ núi Trường Bạch, khoan hồng độ lượng, khâm phục khâm phục!”
Hàn Sơn Hà nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, không ngờ đối phương lại chịu thay đổi thái độ.
“Cảm ơn!” Hàn Sơn Hà ôm quyền.
“Đừng vội cảm ơn!” Ngũ Phù Sênh khoát tay, nói: “Tôi có thể không truy cứu chuyện giết người, cũng có thế tha cho thằng nhãi kia, thậm chí là không bắt thú cưng của cậu ta. Nhưng mà tôi có một điều kiện!”
Cái gì?
Điều kiện gì nữa?
Nghe vậy, không khí ở hiện trường lập tức trở
nên áp lực.
Không biết Ngũ Phù Sênh lại đưa ra điều kiện khắc nghiệt gì nữa đây?
Xem ra là không muốn để yên đây mà!
“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút, nói nhiều như thế làm gì?” Lúc này, Diệp Lâm có chút khó chịu với cái tính lề mề của đối phương.
Hàn Sơn Hà vội vàng ra hiệu cho Diệp Lâm đừng sốt ruột, hỏi: “Điều kiện gì?”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, cực kì khó chịu với thái độ của Diệp Lâm.
“Hàn chiến thần, ông cũng thấy rồi đấy, thằng nhãỉ này năm lần bảy lượt khinh thường tôi, không coi núi Trường Bạch chúng tôi ra gì. Nếu cứ vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là cố võ giả núi Trường Bạch chúng tôi sợ cậu ta hay sao? Một khi tôi nhường bước, chẳng phải là khắp thiên hạ sẽ khinh bỉ chúng tôi hay sao?”
Nghe vậy, mọi người sôi nổi đáp: “Không dám không dám!”
“Ai dám khinh bỉ cổ võ giả các người chứ!”
“Đúng vậy, chúng tôi tuyệt đối không dám!”
Ngũ Phù Sênh hừ lạnh một tiếng, nói: “Các người ngoài miệng nói không dám, chứ trong lòng thì lại dám, đừng tưởng rằng tôi không biết các người đang nghĩ gì!”
“Tóm lại, tôi cần phải đòi lại một chút mặt mũi, nếu không khi quay về núi Trường Bạch, tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
Hàn Sơn Hà hỏi tiếp: “ông muốn cái gì? Đòi mặt mũi thế nào?”
“Một chiêu!” Ngũ Phù Sênh giơ một ngón tay lên, hùng hố nói: “Tôi chỉ ra một chiêu phát tiết buồn bực trong lòng, sau đó liền xóa bỏ toàn bộ!”
“Được!” Hàn Sơn Hà đáp: “Tôi sẽ tiếp một chiêu của ông!”