Tề Đức Long vừa nói chuyện vừa nhảy lên trên võ đài.
Đối mặt với Diệp Lâm, anh ta có vẻ thành thạo và tràn đầy tự tin.
Rốt cuộc thì anh ta là người ra sân thứ hai, biết người biết ta, lại còn chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt thể lực.
Hơn nữa, anh ta đã hiểu rõ và nghĩ ra cách đối phó với một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm.
“Diệp Lâm, đối thủ thứ hai của anh là tôi!” Tề Đức Long chắp tay mà đứng: “Anh tự mình nhận thua hay là chờ tôi đánh chết?”
Diệp Lâm cơ bản là không coi trọng Tề Đức Long đang làm ra vẻ trước mắt mình.
Anh nhìn xuống đám người bảy thị ở dưới võ đài.
“Lần lượt tặng đầu người hả?”
“Tôi khuyên các người cùng lên một lần đi!”
“Tôi đã vô địch dưới nhất phẩm rồi!”
Cái gì?
Nghe vậy, đám người bảy thị dưới võ đài cực kì tức giận, tức giận đến mức không còn biết gì nữa.
Ở trong mắt đối phương, cách đánh luân phiên của bọn họ chính là lần lượt tặng đầu người?
Thật là buồn cười! Cậu ta dám coi thường bảy thị bọn họ hả?
“Vô địch dưới nhất phẩm? Mạnh miệng thật đấy!”
Tề Đức Long cũng cảm thấy mình bị xúc phạm, trên mặt lộ vẻ hung ác.
“Tao một kẻ đỉnh nhị phẩm là có thể chém chết mày rồi!”
Dứt lời, Tề Đức Long vẫy tay với bên dưới: “Đưa kiếm của tôi đây!”
“Anh hai, tiếp kiếm!” Lập tức có tộc đệ ném lên một thanh bảo kiếm.
“Đức Long, cậu cần phải giết cậu ta để rửa sạch mối nhục của bảy thị chúng ta!”
Tộc trưởng nhà họ Tề lên tiếng nhấn mạnh lần nữa.
Rốt cuộc thì trước mặt bao người, bảy thị bọn họ thật sự là ngại quần ẩu.
Cổ võ giả khiêu chiến người thường vốn dĩ đã là mạnh ức hiếp yếu rồi, bây giờ lại dùng nhiều đánh ít nữa thì dù có thắng cũng thắng không đẹp.
Giờ phút này, bảy thị gửi hết hy vọng lên người Tề Đức Long.
Thấy nhà họ Tề chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diệp Lâm không nhịn được lắc đầu.
Lúc nãy Thượng Quan Khánh Hồng có thực lực đỉnh nhị phẩm, gần đạt tới nhất phẩm, mà còn không phải là đối thủ của mình.
Vậy thì cái tên nhà họ Tề kia lấy đâu ra tự tin đánh một trận với mình khi cùng một thực lực với Thượng Quan Khánh Hồng? Lại còn tràn đầy tin tưởng nữa chứ!
Tề Đức Long cực kì tự tin khiến Diệp Lâm cảm thấy khó hiểu.
Người ta nói có gì đó không đúng thì chắc chắn là có vấn đề.
Tề Đức Long tự tin là vì lúc nãy lên võ đài, anh ta lén dùng thuốc cấm Trùng Linh Đan.
Trùng Linh Đan có thể đột phá cảnh giới, tăng lên một cấp trong một khoảng thời gian ngắn. Nó bị cấm dùng trong các cuộc so tài bình thường.
Hơn nữa, Trùng Linh Đan có tác dụng phụ nặng. Vậy nên nó dần trở thành thuốc cấm trong giới cổ võ, có cả quy định cấm dùng rõ ràng cho người trẻ tuổi.
Có điều, hôm nay tình thế bắt buộc, nhà họ Tề muốn nổi bật một lần. Bởi vậy, bọn họ lựa chọn đi đường tắt.
Sau khi uống đan dược xong, Tề Đức Long đã đột phá nhị phẩm, trở thành tông sư nhất phẩm hàng thật giá thật.
Với thực lực này, đừng nói là đối mặt với người bình thường, ngay cả khi ở giới cổ võ, nó cũng là một sự tồn tại nổi bật và vô địch trong đám bạn cùng lứa tuổi.
Diệp Lâm hoàn toàn không biết những điều này.
Tề Đức Long đắc ý, dám chắc rằng mình có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay, thậm chí có thể giết chết trong một chiêu.
Keng!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Tề Đức Long rút kiếm, lưỡi kiếm sắc bén ánh vàng lóe lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Kiếm này tên là Thiên Kim!”
Kiếm Tiên truyện có câu: Đường Tấn Công có Thiên Kim kiếm, bắt giữ Lý Quy Thọ.
Ngay cả Lý Quy Thọ là thích khách nổi danh trong lịch sử thì cũng bỏ mạng dưới Thiên Kim kiếm.
“Hôm nay tôi sẽ dùng kiếm này để lấy mạng của anh! Đây chính là vinh hạnh của anh!”