Bên kia.
Diệp Lâm lại ngồi trên xe Hoa Quốc Đống đi đến cao ốc Long Môn.
Đêm qua, gặp được em gái của Tam sư phụ, sắp xếp lại tài sản và mối quan hệ anh ta để lại đã có thể giải quyết được vấn đề "tiền".
Mà vừa rồi sau khi giúp đỡ ông cụ Triệu, cũng có thể nhờ. đến sự giúp đỡ của ông cụ Triệu đạt được một phần hỗ trợ về “quyền lực” nào đó.
Bây giờ, Diệp Lâm sẽ đến cao ốc Long Môn để thu thập thế lực của Thất sư phụ lúc trước.
Một khi Diệp Lâm đồng thời có được tiền, quyền lực và sức ảnh hưởng, Diệp Lâm đã có thể thi triển bản lĩnh, làm được chuyện lớn!
Một nhà họ Diệp yếu hèn sớm muộn cũng có thể bị thay thết
"Anh hùng, vừa rồi anh thật quá trâu bò." Hoa Quốc Đống vừa lái xe vừa lải nhải, quơ chân múa tay.
"Tôi đã lớn như này rồi, hôm nay mới được mở rộng tâm mắt!"
"Cứu người chết, lúc về tôi có nói cho cha tôi thì ông ấy cũng nhất định sẽ không tin đâu."
"Ai, anh hùng à, từ giờ về sau tôi sẽ đi theo anh lăn lộn. Chứ ở văn phòng chính phủ chán quá."
Hoa Quốc Đống phun một đống rằm xong, đột nhiên đổi giọng nói: "Anh hùng à, tôi cũng có chuyện muốn nhờ”
"Nói." Diệp Lâm phục hồi lại tinh thần.
"Ha ha... Hoa Quốc Đống cười nói: "Có thể nhận tôi làm đồ đệ được không?".
“Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sau khi nhìn thấy anh một chiêu giết chết người của Häc Long, tôi đã có ý định bái sư rồi. Nhưng lúc đó chúng ta chưa quen nhau nên không có can đảm để nói."
"Hôm nay gặp lại, anh hùng có y thuật kinh người, lại vô cùng kỳ diệu. Tôi đã nhận định là anh rồi, sau này sẽ lăn lộn cùng anh!"
Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi cười khổ.
Anh vừa mới ném đi một Lưu Văn Cảnh dính như cao bôi trên da chó, không ngờ Hoa Quốc Đống đang lái xe này cũng
có ý nghĩ tương tự.
Mình nổi tiếng như vậy sao?
"Tôi không nhận đồ mình.
Diệp Lâm lại lặp lại lập trường của
“Vậy để tôi đi theo anh lăn lộn đi” Hoa Quốc Đống cầu xin: “Tôi cũng có thể làm tài xế cho anh”
Diệp Lâm lắc đầu nói: "Cậu vẫn nên cố gắng làm việc ở văn phòng chính phủ đi, có lế về sau sẽ có ích cho tôi."
Dù sao cha của Hoa Quốc Đống là một quận trưởng cấp bốn, có quyền lực không nhỏ.
"Thật sao?" Hoa Quốc Đống nghe nói sau này có thể giúp đỡ anh hùng thì thấy đó là một vinh hạnh lớn lao, không khỏi vui mừng ra mặt: "Đúng rồi, anh vừa mới nói muốn kiểm tra thuế vụ của nhà họ Diệp, có lẽ cha của tôi có thể giúp được. Khi về tôi sẽ thay anh nói với cha mình một chút, lấy danh nghĩa của tôi báo cáo là được."
Trong khi nói chuyện, Hoa Quốc Đống đã lái xe đến khu vực lân cận cao ốc Long Môn.
Đây là một khu kinh doanh náo nhiệt phồn hoa, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
Tất cả các hộp đêm ở đây đều nằm trong phạm vi thế lực ngầm của Hắc Long.
"Cao ốc Long Môn này là hang ổ của Hắc Long."
Hoa Quốc Đống chậm rãi dừng xe, đương nhiên biết rõ chuyện này như lòng bàn tay.
Diệp Lâm lại ngồi trên xe Hoa Quốc Đống đi đến cao ốc Long Môn.
Đêm qua, gặp được em gái của Tam sư phụ, sắp xếp lại tài sản và mối quan hệ anh ta để lại đã có thể giải quyết được vấn đề "tiền".
Mà vừa rồi sau khi giúp đỡ ông cụ Triệu, cũng có thể nhờ. đến sự giúp đỡ của ông cụ Triệu đạt được một phần hỗ trợ về “quyền lực” nào đó.
Bây giờ, Diệp Lâm sẽ đến cao ốc Long Môn để thu thập thế lực của Thất sư phụ lúc trước.
Một khi Diệp Lâm đồng thời có được tiền, quyền lực và sức ảnh hưởng, Diệp Lâm đã có thể thi triển bản lĩnh, làm được chuyện lớn!
Một nhà họ Diệp yếu hèn sớm muộn cũng có thể bị thay thết
"Anh hùng, vừa rồi anh thật quá trâu bò." Hoa Quốc Đống vừa lái xe vừa lải nhải, quơ chân múa tay.
"Tôi đã lớn như này rồi, hôm nay mới được mở rộng tâm mắt!"
"Cứu người chết, lúc về tôi có nói cho cha tôi thì ông ấy cũng nhất định sẽ không tin đâu."
"Ai, anh hùng à, từ giờ về sau tôi sẽ đi theo anh lăn lộn. Chứ ở văn phòng chính phủ chán quá."
Hoa Quốc Đống phun một đống rằm xong, đột nhiên đổi giọng nói: "Anh hùng à, tôi cũng có chuyện muốn nhờ”
"Nói." Diệp Lâm phục hồi lại tinh thần.
"Ha ha... Hoa Quốc Đống cười nói: "Có thể nhận tôi làm đồ đệ được không?".
“Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sau khi nhìn thấy anh một chiêu giết chết người của Häc Long, tôi đã có ý định bái sư rồi. Nhưng lúc đó chúng ta chưa quen nhau nên không có can đảm để nói."
"Hôm nay gặp lại, anh hùng có y thuật kinh người, lại vô cùng kỳ diệu. Tôi đã nhận định là anh rồi, sau này sẽ lăn lộn cùng anh!"
Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi cười khổ.
Anh vừa mới ném đi một Lưu Văn Cảnh dính như cao bôi trên da chó, không ngờ Hoa Quốc Đống đang lái xe này cũng
có ý nghĩ tương tự.
Mình nổi tiếng như vậy sao?
"Tôi không nhận đồ mình.
Diệp Lâm lại lặp lại lập trường của
“Vậy để tôi đi theo anh lăn lộn đi” Hoa Quốc Đống cầu xin: “Tôi cũng có thể làm tài xế cho anh”
Diệp Lâm lắc đầu nói: "Cậu vẫn nên cố gắng làm việc ở văn phòng chính phủ đi, có lế về sau sẽ có ích cho tôi."
Dù sao cha của Hoa Quốc Đống là một quận trưởng cấp bốn, có quyền lực không nhỏ.
"Thật sao?" Hoa Quốc Đống nghe nói sau này có thể giúp đỡ anh hùng thì thấy đó là một vinh hạnh lớn lao, không khỏi vui mừng ra mặt: "Đúng rồi, anh vừa mới nói muốn kiểm tra thuế vụ của nhà họ Diệp, có lẽ cha của tôi có thể giúp được. Khi về tôi sẽ thay anh nói với cha mình một chút, lấy danh nghĩa của tôi báo cáo là được."
Trong khi nói chuyện, Hoa Quốc Đống đã lái xe đến khu vực lân cận cao ốc Long Môn.
Đây là một khu kinh doanh náo nhiệt phồn hoa, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
Tất cả các hộp đêm ở đây đều nằm trong phạm vi thế lực ngầm của Hắc Long.
"Cao ốc Long Môn này là hang ổ của Hắc Long."
Hoa Quốc Đống chậm rãi dừng xe, đương nhiên biết rõ chuyện này như lòng bàn tay.