Lúc này.
Khi Lữ Đạo Hiên, quan chủ của Bạch Vân Quan ngã xuống, hiện trường tràn ngập những tiếng kinh hô rồi rơi vào im lặng.
Đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Võ đài đã trở thành đống đổ nát từ lâu, giờ đây lại giống như một cái nghĩa trang, người chết nằm ở khắp nơi.
Một nhát kiếm?
Rồi lại một nhát kiếm khác?
Tông sư thần cảnh cũng chỉ như rau cỏ, một nhát kiếm đã có thể xử lý xong.
Đây chính là thực lực của Lục Địa Kiếm Tiên sao?
"Thần tiên trên trời, Lục Địa Kiếm Tiên! Quả là danh bất hư truyền!"
"Lữ quan chủ... Bị giết rồi sao? Đó là tông sư Thần Cảnh đấy!"
"Vị Lục Địa Kiếm Tiên này còn sống hay là đã mượn xác hoàn hồn vậy?"
Mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ!
Ai có thể sánh ngang với đỉnh cao Kiếm Tiên cơ chứ?
Mọi người đều biết rõ rằng, nếu ngay cả một vị tông sư Thần Cảnh cũng bị giết thì không ai ở hiện trường có thể là đối thủ của người này hết.
"Sư phụ..."
Lúc này, tất cả đệ tử của Bạch Vân Quan đều chạy tới hiện trường, nhìn thấy cái chết bi thảm của quan chủ, lòng tràn ngập đau buồn và phẫn nộ nhưng lại bất lực.
Ai có thể ngờ rằng chủ nhà chủ trì trận đấu cuối cùng lại chết thảm trên võ đài cơ chứ.
Uy lực của Kiếm Tiên đáng sợ đến mức áp đảo tất cả đệ tử Bạch Vân Quan, khiến họ không thể ngẩng đầu lên chứ đừng nói đến việc trả thù.
"Thật là một đường kiếm đáng sợ!"
Vào lúc này, nhìn thấy Lữ Đạo Hiên chết một cách bi thảm giống như Hứa Đại Mã Bổng đã bị giết trước đó, Thiên Cực đạo trưởng của Võ Đang không khỏi kinh hãi.
Đường kiếm vừa rồi, cho dù là ông ta cũng khó có thể chống lại.
"Hôm nay may mắn gặp được Kiếm Tiên một thời, đúng là danh bất hư truyền!"
Tàng Kiếm thượng nhân của Hoa Sơn chân thành cảm thán, sức mạnh của Kiếm Tiên đúng khó ai có thể sánh bằng.
"Haiz, thật đáng tiếc…" Cháu trai của Thiên Cơ Tử vừa ngạc nhiên, vừa tiếc nuối: “Nếu vừa rồi chúng ta đặt hết vào Diệp Lâm thì đã ấm no cả đời rồi!"
Suy cho cùng, trong trận chiến cuối cùng vừa rồi, khi đối mặt với một đối thủ là một tông sư Thần Cảnh, cũng không ai dám đặt cược vào Diệp Lâm.
Nhưng không ngờ, ông chủ trận đặt cược lại mỉm cười, nói: "Cậu phải thấy may mắn vì không đặt cược mới phải."
"Bởi vì cho dù đặt cược vào Diệp Lâm, cậu cũng sẽ thua!"
Tại sao?
Cháu trai của Thiên Cơ Tử bối rối hỏi: "Chẳng lẽ các người muốn chơi xấu?"
"Haha!" Ông chủ bật cười giải thích: "Trước hết, cậu phải nhìn cho rõ người đã giết Lữ Đạo Hiên là ai?"
"Lục Địa Kiếm Tiên!"
Ông chủ tiếp tục cười nói: "Vậy không phải là kết thúc rồi sao?"
"Người chiến thắng cuối cùng chính là Lục Địa Kiếm Tiên, Sở Vô Đạo, có liên quan gì với Diệp Lâm nào?"
"Nếu đặt cược vào Diệp Lâm, chẳng phải cũng sẽ thua sao?"
"..." Những con bạc xung quanh nghe thấy lời này thì đều tỏ vẻ bất lực: “Vậy ván này tính như thế nào?"
Ông chủ mỉm cười nói: "Tất nhiên là nhà cái ăn hết rồi!"
Nghe vậy, các con bạc đấm ngực thùm thụp, số tiền vừa thắng được nhờ đi theo Thiên Cơ Tử đã thua hết rồi.
Quả nhiên dù thắng nhiều đến đâu, kết quả cuối cùng chỉ có thể là thua sạch.
Thiên Cơ Tử cũng cười nói: "Không nghe lời ông thì chỉ chịu thiệt thôi! Ông đã biết trò chơi này có gian lận cho nên mới để bảo cháu kịp thời dừng lại đấy!"
Người cháu vừa khâm phục tài tính toán như thần của ông nội, vừa tức giận trước sự lật lọng của ông chủ sòng bạc: "Các người đúng là xảo trá!"
Cùng lúc này, bên ngoài võ đài.
Nhóm của Hoa Quốc Đống cũng vừa bàng hoàng, vừa nhẹ nhõm.
Tông sư Thần Cảnh duy nhất có mặt cũng đã bị sư phụ hạ gục.
Trận chiến này cũng đã coi như đã hoàn toàn kết thúc.
"Long Vương vạn tuế!"
Hắc Long và những người khác không khỏi reo hò, nhưng đột nhiên họ cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc này, nên gọi Diệp Lâm là Long Vương hay là Kiếm Tiên đây?
Hoặc có lẽ, Diệp Lâm của ngày xưa đã không còn tồn tại nữa rồi?
Câu hỏi này cũng đã xuất hiện trong lòng những người có mặt.
"Sư phụ... Rốt cuộc anh là Diệp Lâm... Hay là Kiếm Tiên?"
Hoa Quốc Đống bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Nếu cái giá phải trả cho việc giết chết Lữ Đạo Hiên là sư phụ không còn là người như trước nữa thì kết quả này càng không thể chấp nhận được.
Điều này và việc hai người đồng quy vu tận có khác gì nhau cơ chứ?
"Chúc mừng Kiếm Tiên đại nhân đã mượn xác tái sinh thành công!"
Lúc này, mọi người trong giới võ cổ đồng loạt chúc mừng Sở Vô Đạo đã trở lại.
Khi bụi bặm của cuộc thi lắng xuống, mọi người đều kết luận rằng vừa rồi Diệp Lâm đã chết dưới lưỡi kiếm của Lữ Đạo Hiên.
Vào lúc này, người xuất hiện trước mặt mọi người và dùng một kiếm giết chết Lữ Đạo Hiên chính là Lục Địa Kiếm Tiên, Sở Vô Đạo đã tái sinh.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm thật sự đang ở trong hư không, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi.
Mặc dù có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện diễn ra ở thế giới bên ngoài nhưng anh lại hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể.
Cảm giác như linh hồn đã rời khỏi cơ thể, nói chính xác hơn là linh hồn đã bị phong ấn trong một khoảng không không xác định.
Nhất là sau khi nhìn thấy mọi người ở bên ngoài hô lên chúc mừng ông Sở đã đoạt xác sống lại thành công?
Diệp Lâm cũng có phần hoảng sợ.
Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?
Anh đã bị ông Sở đoạt xác rồi sao?
"Mượn xác sống lại?"
"Ha ha ha!"
Sở Vô Đạo cười lớn một tiếng, núi sông rung chuyển.
"Tôi sẽ trở lại với tư cách là Kiếm Thần, nhưng chưa phải lúc này!"
Vừa nói, Sở Vô Đạo nhìn đám người phía dưới, nheo mắt lại.
"Hôm nay tôi bất đắc dĩ phải xuất hiện, đáng tiếc lại bị mọi người nhận ra..."
Khi ông ta nói, một luồng sát khí tràn ngập khắp nơi.
Mọi người nghe được lời này, sắc mặt đều thay đổi.
Cùng lúc đó, trong đầu họ cũng xuất hiện một tín hiệu nguy hiểm, “diệt khẩu”.
Lục Địa Kiếm Tiên muốn giết tất cả những người ở đây để diệt khẩu sao?
"Kiếm Tiên đại nhân! Xin tha mạng!"
"Chúng tôi hứa sẽ giữ bí mật!"
"Chúng tôi hứa sẽ không tiết lộ dù chỉ một chữ những gì đã xảy ra ngày hôm nay!"
Đột nhiên, các võ cổ giả đều sợ hãi quỳ xuống cầu xin.
Ngay cả các quan chức như Hoa Quân Dương cũng thay đổi sắc mặt, không biết Kiếm Tiên ở trong cơ thể Diệp Lâm này muốn làm gì.
Chẳng lẽ ông ta thật sự dám giết hết người ở đây để bịt miệng sao?
"Ha ha..."
Sở Vô Đạo lại cười nhạo, nói: "Tôi chưa bao giờ tin vào người khác, tôi chỉ tin vào chính mình mà thôi!"
"Người sống đều sẽ nói dối, chỉ có người chết mới có thể ngậm chặt miệng!"
Những lời này như thể một lời tuyên án tử đối với mọi người, khiến hiện trường trở nên náo động.
Tất cả đều không ngừng cầu xin sự thương xót.
Ngay lập tức, một thanh kiếm sắc bén xuất hiện trên không trung, treo trên đầu mọi người.
Sau đó, kiếm khí giống như một trận mưa như trút nước, tràn xuống khán đài.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy hô hấp đình trệ, giống như trời sập vậy.
Giây tiếp theo, mọi người đều chảy máu miệng, sùi bọt mép, lần lượt ngã xuống như những quân bài domino.
Một lúc sau, hiện trường rơi vào sự im lặng hoàn toàn, như không còn ai sống sót.