Ánh vàng quanh người bùng nổ giống như là một cái lồng bao phủ kín mít toàn thân.
Hàm Quang kiếm chợt va chạm vào ánh vàng, giống như một kiếm đâm trúng vách núi, không chỉ có tóe ra rất nhiều tia lửa, mà còn chấn ngược lại Yến Dịch Thủy, hổ khẩu tê dại, kiếm trong tay suýt nữa rơi ra.
Yến Dịch Thủy sắc mặt hoảng hốt, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Dưới cơn chấn động, kiếm trong tay ông ta giống như là hình ảnh bị dừng, không thể đâm sâu thêm một chút nào nữa.
“Sao… sao lại như vậy hả?”
Yến Dịch Thủy không thể tin nổi!
Lúc nãy Diệp Lâm dùng tay không đỡ kiếm của ông ta, ít nhiều gì thì cũng thấy được Diệp Lâm ra tay.
Còn bây giờ, Diệp Lâm đứng đưa lưng về phía ông ta, thế mà kiếm trong tay ông ta vẫn không thể nào đâm trúng đối phương được.
Thật sự là quỷ dị giống như là gặp ma vậy!
Ầm!
Diệp Lâm giật mình một cái, tránh thoát khỏi áp chế mà Lữ Đạo Hiên gây ra trên người mình, sau đó lạnh lùng nhìn về phía trọng tài, nói: “Lữ quan chủ, đây đã là lần thứ hai!”
“…” Thấy vậy, Lữ Đạo Hiên chột dạ mà quay sang chỗ khác, giống như đối phương chính là mãnh hổ thoát khỏi gông xiềng, hoàn toàn vượt qua sự khống chế của ông ta.
Tiếp theo, Diệp Lâm quay người lại, chỉ một ngón tay về phía Yến Dịch Thủy.
“Đến lượt ông!”
Anh vừa dứt lời, một luồng kiếm khí mạnh mẽ cuồn cuộn lao đến giống như nước lũ dâng trào, lập tức bao phủ cắn nuốt Yến Dịch Thủy, lại giống như vạn kiếm xuyên tim, chết ngay tại chỗ.
“A…”
Theo một tiếng hét thảm thiết vang lên, Yến Dịch Thủy nặng nề ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Yên tĩnh!
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh giống như chết.
Chắc là không ai ngờ rằng chỉ đối mặt một cái và với một chiêu thôi, kết quả của sự hợp tác giữa hai đại tông sư Hóa Cảnh là một chết một bị thương nặng.
“Ơ kìa… khủng bố quá đi!”
“Cậu ta… có phải là con người nữa không vậy?”
Mọi người dưới võ đài đều nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt kính sợ giống như nhìn quỷ thần. Bọn họ vẫn còn có chút không thể tin nổi những gì đã và đang xảy ra trước mắt.
Ngay cả tông sư Hóa Cảnh cũng bị Diệp Lâm nhẹ nhàng khống chế và chém giết!
Thực lực mạnh mẽ khủng bố của Diệp Lâm đã vượt xa dự đoán của mọi người.
Giờ phút này, đừng nói là người thường kính sợ Diệp Lâm, ngay cả ba vị đại năng trên ghế trọng tài có được thực lực mạnh mẽ vô song, cũng bị hai kiếm vừa rồi của Diệp Lâm làm cho giật nảy mình.
Bọn họ thầm nói: Nếu đổi lại là mình, khi mình đối mặt với một kiếm kia, mình có thể đỡ được không?
“Thằng nhãi kia… yêu nghiệt quá đi!” Đạo trưởng Thiên Cực không nhịn được bắt đầu suy đoán lung tung, giật mình hỏi: “Có khi nào là vị đại năng từ già hóa trẻ nào đó hay không? Nếu không thì với tuổi tác của cậu ta, sao có thể ghê gớm đến như vậy được?”
“Lúc nãy cậu ta đã dùng Kim Quang Chú cực kì nổi tiếng để đỡ chiêu khi đưa lưng về phía Yến Dịch Thủy!” Tàng Kiếm Thượng Nhân ngạc nhiên cảm thán liên tục: “Chẳng lẽ cậu ta là thiên sư thiếu niên hả?”
Kim Quang và Lôi Pháp và tuyệt học của Toàn Chân và Chính Nhất.
Trong nhất thời, Tàng Kiếm Thượng Nhân không nhìn ra được đối phương xuất từ một mạch nào, cũng không nghĩ ra được đạo môn nào có một vị thiên tài yêu nghiệt như thế.
“Trong lễ hội La Thiên trước đây không thấy cậu ta!” Quan chủ Lữ Đạo Hiên cũng cực kì chấn động: “Theo lý mà nói, nếu cậu ta là người của đạo môn thì cậu ta đã nổi tiếng lâu lắm rồi, sao có thể chưa từng thấy cậu ta, ngay cả lễ hội La Thiên trước đây cũng không thấy cậu ta tham gia nữa.”
Giây phút mọi người ở đây còn chưa kịp hồi hồn từ trong trận chiến mới vừa rồi, Diệp Lâm đã tiếp tục đi về phía Ninh Tranh Vanh bị thương nặng cụt tay.
“Đừng… đừng tới đây!”
Ninh Tranh Vanh sợ tới mức lùi liên tục ra sau, giống như là gặp quỷ vậy, dáng vẻ hoàn toàn bị Diệp Lâm dọa sợ.
“Tôi nhận thua!”
“Ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong!”
“So tài kết thúc!”
Tuy rằng Ninh Tranh Vanh đau khổ cầu xin kết thúc trận đấu, nhưng mà Diệp Lâm vẫn gọi chín kiếm ra, cười lạnh lùng nói: “Kết thúc hay không kết thúc, không phải ông nói là được!”