“Là người của Thiên Hạ Võ Minh!” Hắc Long thấy vậy thì vừa giật mình vừa tức giận.
Không ngờ đối phương lại hung hăng ngang ngược đến như thế, ngay cả ở cửa cao ốc cũng cho người theo dõi. Xem ra nếu mình không ra ngoài
nghênh chiến thì bọn họ sẽ đánh tới cửa bất cứ lúc nào.
“To gan!”
Lúc này, Lam Long không đợi mấy người kia tới gần thì đã vọt nhanh ra phía trước.
Một quyền vung lên, lập tức đánh lui hết ba người. “Long Vương đang ở đây, sao có thể để mặc cho bọn mày làm càn!”
Lam Long tuy rằng có dáng người cao gầy, nhưng khi vung quyền lại cực kì mạnh mẽ dứt khoát.
Đám người theo dõi chỉ thuộc tầng lớp chạy chân thấp nhất của Thiên Hạ Võ Minh, sao có thể gánh nổi một quyền của Lam Long?
Tuy rằng chỉ là một quyền cách không, nhưng mà đám người kia lại như đâm trúng vào tường, ngã nhào xuống đất, la hét thảm thiết.
Thấy vậy, đám người Bạch Long vui vẻ nói: “Anh Lam, thực lực của anh lại tăng lên rồi hả?”
“Chắc là anh đã đạt tới cảnh giới tông sư ngũ phẩm rồi hả?”
Một quyền cách không cũng có lực đạo nghìn cân, đám người Bạch Long tự nhận mình không làm được.
Lam Long lạnh nhạt nói: “Ừ, mới vừa đột phá vào tháng trước.”
Nếu không phải Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện thì Lam Long thậm chí định một đánh tám tranh chức vị Long Vương.
Giờ phút này, đám người theo dõi bị ngã xuống đất giận tím cả mặt.
“Bọn mày... bọn mày... dám đánh người của Võ Minh... còn đánh tàn nhân như thế kia..."
“Minh chủ bọn tao sẽ không tha cho bọn mày!”
Người ta nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Bọn họ là người của Thiên Hạ Võ Minh, đừng nói là bị đánh, cho dù chỉ là bị đắc tội một lần, cũng sẽ bị trả thù mãi không dứt.
Long Môn vốn là cái đỉnh trong mắt Thiên Hạ Võ Minh, Thiên Hạ Võ Minh muốn nhổ cái đinh này ra lâu lắm rồi.
Có lẽ bọn họ có thể mượn lý do Long Môn ra tay trước để tiến thành đả kích và phong tỏa Long Môn về mọi mặt.
“Lam Long, bọn họ chỉ là kẻ chạy chân thôi, đánh bọn họ dễ tạo thành phiền phức lắm!”
Hắc Long sợ chuyện ầm ï lên thì khó mà kết thúc được, bèn đi ngăn cản Lam Long.
Cho dù hiện giờ có Long Vương tọa trấn, nhưng mà lần này đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là chỗ dựa của Thiên Hạ Võ Minh, cũng chính là con cháu gia tộc cổ võ.
Hắc Long cảm thấy dù thực lực của Diệp Lâm rất mạnh, nhưng có lẽ cũng phải cố hết sức mới đánh lại con cháu gia tộc cổ võ.
Huống chi, dù Diệp Lâm có mạnh đến đâu, thì Diệp Lâm cũng chỉ có một mình.
Còn con cháu gia tộc cổ võ, bọn họ có cả một gia tộc làm chỗ dựa.
Ở trong mắt Hắc Long, tình huống có lợi nhất với bọn họ là vừa đánh vừa đàm phán.
Rốt cuộc thì muốn hoàn toàn áp chế Thiên Hạ Võ Minh là một chuyện không hiện thực.
Có điều, Diệp Lâm lại không suy nghĩ như vậy. “Vì sao không thể đánh?” “Hắc Long, cậu bị Thiên Hạ Võ Minh đánh sợ rồi hả?”
“Bọn họ đã tới tận cửa khiêu khích rồi, chúng ta càng phải đánh trả mạnh lại mới được!”
Hắc Long nghe vậy thì lộ vẻ xấu hổ. Anh ta đúng là bị đánh sợ rồi, nếu không thì sao ngay cả địa bàn Yến Kinh cũng không giữ được chứ?
“Đánh gãy chân bọn chúng, bảo bọn chúng trở về báo tin
“Nếu bọn họ muốn cao ốc Long Môn thì hãy tự mình đến đây, cứ dẫn theo nhiều người đến đây đi!”
Không ngờ đối phương lại hung hăng ngang ngược đến như thế, ngay cả ở cửa cao ốc cũng cho người theo dõi. Xem ra nếu mình không ra ngoài
nghênh chiến thì bọn họ sẽ đánh tới cửa bất cứ lúc nào.
“To gan!”
Lúc này, Lam Long không đợi mấy người kia tới gần thì đã vọt nhanh ra phía trước.
Một quyền vung lên, lập tức đánh lui hết ba người. “Long Vương đang ở đây, sao có thể để mặc cho bọn mày làm càn!”
Lam Long tuy rằng có dáng người cao gầy, nhưng khi vung quyền lại cực kì mạnh mẽ dứt khoát.
Đám người theo dõi chỉ thuộc tầng lớp chạy chân thấp nhất của Thiên Hạ Võ Minh, sao có thể gánh nổi một quyền của Lam Long?
Tuy rằng chỉ là một quyền cách không, nhưng mà đám người kia lại như đâm trúng vào tường, ngã nhào xuống đất, la hét thảm thiết.
Thấy vậy, đám người Bạch Long vui vẻ nói: “Anh Lam, thực lực của anh lại tăng lên rồi hả?”
“Chắc là anh đã đạt tới cảnh giới tông sư ngũ phẩm rồi hả?”
Một quyền cách không cũng có lực đạo nghìn cân, đám người Bạch Long tự nhận mình không làm được.
Lam Long lạnh nhạt nói: “Ừ, mới vừa đột phá vào tháng trước.”
Nếu không phải Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện thì Lam Long thậm chí định một đánh tám tranh chức vị Long Vương.
Giờ phút này, đám người theo dõi bị ngã xuống đất giận tím cả mặt.
“Bọn mày... bọn mày... dám đánh người của Võ Minh... còn đánh tàn nhân như thế kia..."
“Minh chủ bọn tao sẽ không tha cho bọn mày!”
Người ta nói đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Bọn họ là người của Thiên Hạ Võ Minh, đừng nói là bị đánh, cho dù chỉ là bị đắc tội một lần, cũng sẽ bị trả thù mãi không dứt.
Long Môn vốn là cái đỉnh trong mắt Thiên Hạ Võ Minh, Thiên Hạ Võ Minh muốn nhổ cái đinh này ra lâu lắm rồi.
Có lẽ bọn họ có thể mượn lý do Long Môn ra tay trước để tiến thành đả kích và phong tỏa Long Môn về mọi mặt.
“Lam Long, bọn họ chỉ là kẻ chạy chân thôi, đánh bọn họ dễ tạo thành phiền phức lắm!”
Hắc Long sợ chuyện ầm ï lên thì khó mà kết thúc được, bèn đi ngăn cản Lam Long.
Cho dù hiện giờ có Long Vương tọa trấn, nhưng mà lần này đối thủ mà bọn họ phải đối mặt là chỗ dựa của Thiên Hạ Võ Minh, cũng chính là con cháu gia tộc cổ võ.
Hắc Long cảm thấy dù thực lực của Diệp Lâm rất mạnh, nhưng có lẽ cũng phải cố hết sức mới đánh lại con cháu gia tộc cổ võ.
Huống chi, dù Diệp Lâm có mạnh đến đâu, thì Diệp Lâm cũng chỉ có một mình.
Còn con cháu gia tộc cổ võ, bọn họ có cả một gia tộc làm chỗ dựa.
Ở trong mắt Hắc Long, tình huống có lợi nhất với bọn họ là vừa đánh vừa đàm phán.
Rốt cuộc thì muốn hoàn toàn áp chế Thiên Hạ Võ Minh là một chuyện không hiện thực.
Có điều, Diệp Lâm lại không suy nghĩ như vậy. “Vì sao không thể đánh?” “Hắc Long, cậu bị Thiên Hạ Võ Minh đánh sợ rồi hả?”
“Bọn họ đã tới tận cửa khiêu khích rồi, chúng ta càng phải đánh trả mạnh lại mới được!”
Hắc Long nghe vậy thì lộ vẻ xấu hổ. Anh ta đúng là bị đánh sợ rồi, nếu không thì sao ngay cả địa bàn Yến Kinh cũng không giữ được chứ?
“Đánh gãy chân bọn chúng, bảo bọn chúng trở về báo tin
“Nếu bọn họ muốn cao ốc Long Môn thì hãy tự mình đến đây, cứ dẫn theo nhiều người đến đây đi!”