Ở một nơi khác, tại nhà họ Khổng.
Khi biết sư đệ của mình là Diệp Lâm đã chiến thắng trở về và trở thành chiến thần mới của Ung Châu, Khổng Hữu Vi, bộ trưởng Bộ Hành chính vô cùng hài lòng.
"Vị sư đệ này của mình quả nhiên là nhân tài kiệt xuất, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành chiến thần, thống lĩnh đại quân, tương lai xán lạn vô cùng!"
"Gừng càng già càng cay, mắt nhìn của cựu thủ tướng quả thực rất tốt!"
Khổng Hữu Vi từ lâu đã có ý định liên hôn với Diệp Lâm, nhưng bây giờ biết được Diệp Lâm có chí hướng trở thành chiến thần, ông ta càng thêm hứng thú với chuyện này.
Dù sao nhà họ Khổng vốn đã thâm căn cố đế ở trong triều đình, nếu ở ngoài triều đình có chiến thần trợ giúp thì sẽ là một thế lực hoàn hảo, bất khả chiến bại.
Tuy nhiên, trong gia tộc hiện tại không có người nào cùng trang lứa...
"Ông nội, ông lại ngồi đọc sách rồi ạ? Lâu lắm cháu mới từ nước ngoài về mà ông chẳng nói chuyện với cháu gì cả! Cả ngày chỉ bận rộn công việc, chán quá đi..."
Lúc này, một cô gái trẻ ăn mặc thời trang bước vào.
Ở độ tuổi mười sáu, dù không trang điểm nhưng vẫn rung động lòng người.
Cô ấy là cháu gái út và người cháu được yêu chiều nhất của ông Khổng, Khổng Mạnh Kỳ, vừa đi du học về.
"Hiaz, đáng tiếc gần đây thành phố không yên bình, ban đêm không ai dám ra ngoài... Thật nhàm chán..."
Khổng Mạnh Kỳ chán nản ngồi xuống ghế sofa, muốn trò chuyện với ông nội để giải tỏa nỗi buồn chán.
Lúc này, Khổng Hữu Vi nhìn cháu gái nhỏ của mình, đột nhiên mỉm cười: "Chẳng phải đã có rồi hay sao?"
“Có gì cơ ạ?” Khổng Mộng Kỳ tò mò hỏi.
"Mạnh Kỳ, cháu chán lắm phải không? Ông nội sẽ giới thiệu cho cháu một người bạn trai, buổi tối có cậu ấy đi cùng thì bảo đảm an toàn!" Khổng Hữu Vi cười nói.
Với sự bảo vệ của chiến thần, dù bên ngoài có là địa ngục thì cũng sẽ có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
"Ông nội, ông đường đường là bộ trưởng đại nhân, không quan tâm đến quốc gia đại sự, sao tự dưng lại muốn chuyển sang làm bà mối vậy?" Khổng Mạnh Kỳ cho rằng ông nội đang nói đùa.
Thế nhưng, Khổng Hữu Vi lại nghiêm túc lặp lại: "Chuyện của người khác thì không cũng chẳng muốn quan tâm cho mệt, nhưng chuyện hôn nhân đai sự của cháu, ông bắt buộc phải đích thân tham gia."
"Mạnh Kỳ, lần này ông nội đã đặc biệt chọn cho cháu một người chồng tốt rồi!"
Khổng Mạnh Kỳ ngạc nhiên vô cùng: "Ông nội, ông đừng đùa nữa, cháu vừa mới đi du học về thôi mà..."
"Cơ hội này không thể bỏ qua." Khổng Hữu Vi sốt ruột nói: "Nếu không nhanh chóng hành động, sợ rằng người khác sẽ cướp mất, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn."
Nhìn thấy ông nội sốt sắng việc hôn nhân của mình đến mức lo sợ như vậy, Khổng Mộng Kỳ cũng tò mò không biết người ông nội nói là ai mà có sức hút đến thế?
"Ông nội, rốt cuộc người ông nói là ai?" Khổng Mộng Kỳ cũng có chút tò mò: “Không lẽ là một trong những đệ tử ruột của ông?"
“Không!” Khổng Hữu Vi cười nói: “Những đệ tử của ông, người giỏi nhất có thể leo lên quan ngũ phẩm đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể so sánh được với người này được?"
"Ông không thể đào tạo ra một người xuất sắc như vậy, nhưng ông và người này học cùng một sư phụ, là một trong những sư đệ của ông!"
Cái gì?
Khổng Mạnh Kỳ nhìn ông nội như muốn khóc.
Sư đệ của ông nội ít nhất cũng phải năm mươi sáu mươi tuổi, đúng chứ?
Để mình cưới một ông già?
Ông nội thực sự nỡ lòng làm vậy sao?
"Ông nội, có phải ông nhặt cháu ở thùng rác về không? Bây giờ ông định bán cháu đi sao?"
"Nói năng linh tinh!" Khổng Hữu Vi tức giận nói: "Mãi ông mới chọn cho cháu một người chồng như ý, sao có thể nói là bán được! À…"
Ngay lập tức, Khổng Hữu Vi lại cười nói: "Ông hiểu rồi! Cháu đừng hiểu lầm, mặc dù là sư đệ của ông, nhưng cũng cùng tuổi với cháu thôi!"
"Ông sẽ không dấu nữa, hôm nay cậu ấy vừa trở thành chiến thần, tương lai vô cùng xán lạn!"
"Cho nên ông đã nghĩ rồi, phải nhanh tay đưa cậu ấy về làm rể trước, không thể để người khác cướp mất được."
Chiến thần?