“Lạ thật, đèn đường hỏng hết rồi hả?” Hoa Quốc Đống cảm thấy khó hiểu, cho xe chạy chậm lại.
Xe vang lên tiếng lộp bộp, dường như là cán trúng thứ gì đó.
“Trời ạ!” Hoa Quốc Đống giật nảy mình: “Chẳng lẽ là cán trúng người rồi?”
Hoa Quốc Đống vội vàng dừng xe lại, đi xuống xe xem thử.
Kết quả, không xem thì không biết, xem rồi thì sợ tới mức nhảy dựng lên.
Dưới xe đúng là có một người.
Tới khi Hoa Quốc Đống nhìn kỹ lại thì lông tơ cả người đều dựng ngược lên, bởi vì không chỉ có một người, mà có tới vài người.
“Mẹ ơi! Rốt cuộc là tôi đâm trúng mấy người vậy? Sao lúc nãy tôi không cảm giác gì được hết vậy?”
Lúc này, Diệp Lâm cũng xuống xe xem xét tình huống, trấn an Hoa Quốc Đống: “Đừng sợ, không phải là anh đâm, bọn họ chết lâu rồi!”
Hoa Quốc Đống vội vàng móc điện thoại ra, mở đèn flash chiếu xuống người nằm trên mặt đất.
Nếu không phải có sư phụ ở đây thì Hoa Quốc Đống đã bị một màn khủng bố trước mắt dọa sợ, lái xe bỏ chạy lâu rồi.
Cả người thi thể trên đất đều biến thành màu đen, da thịt nhăn nhúm, không chút hồng hào, giống như là xác khô đã chết mấy nghìn năm, cực kì đáng sợ.
Nó khiến người ta chỉ nhìn một cái thôi là cảm thấy sởn tóc gáy.
“Lại tới nữa rồi hả?” Hoa Quốc Đống run rẩy cả người, tay cầm điện thoại cũng run theo: “Lại là vụ án kia nữa hả?”
Diệp Lâm đứng dậy, hít sâu một hơi, dường như ngửi được mùi gì đó.
Sau đó, anh dặn dò Hoa Quốc Đống: “Anh ở đây trông coi hiện trường. Tôi đi sang bên kia xem thử.”
Cái gì?
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sư phụ, anh đừng bỏ tôi một mình ở đây…”
“Chỉ là thi thể thôi mà, sẽ không ăn anh, anh sợ cái gì hả?” Diệp Lâm mắng.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Chim La Sát âm thầm đi theo cũng thuận miệng lên tiếng: “Đáng tiếc là xác khô, tinh hoa bị hút sạch hết rồi, tôi lười đi hút nữa!”
“Ai vậy? Ai đang nói chuyện vậy?” Hoa Quốc Đống giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức nhảy dựng lên: “Sư phụ, anh có nghe thấy không? Vừa rồi có một giọng nữ…”
“Có khi nào là hung thủ hay không?”
Thấy dáng vẻ sợ hãi không yên của Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng: “Anh lái xe đi trước đi. Bên này cứ giao cho tôi là được rồi!”
Nói xong, Diệp Lâm không đợi Hoa Quốc Đống khuyên nhủ, một mình đi vào trong đường phố tối đen.
“La Sát, mày ngửi thử xem có phải gần đây có thi khí nặng lắm đúng không?”
Diệp Lâm thả chim La Sát ra để tìm kiếm nơi tỏa ra thi khí.
Lúc nãy nhìn thấy mấy cái xác khô, Diệp Lâm mơ hồ ngửi được gần đây có thi khí.
Có lẽ hung thủ ở gần đây, hoặc là nói chưa kịp chạy ra xa?
Ngay sau đó, trong bóng tối có một luồng âm khí lan tràn.
Chim La Sát vốn dĩ sống nhờ thi khí, có thể nói là ngựa quen đường cũ khi đi tìm thi khí.
Sau khi được thả ra, nó bay khắp nơi giống như tinh linh trong bóng đêm.
“Ở đây nè!”
Thân hình khổng lồ của chim La Sát bao phủ phía trên trang viên, giống như là mây đen tụ lại thành một mảng, quan sát phía dưới.
“Ở đây… có người sắp thi biến…”
“Kỳ lạ… rõ ràng là người sống… sao lại thi biến chứ?”
Chim La Sát nhìn từ trên cao xuống, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, cảm thấy kỳ lạ.
Dường như mọi chuyện xảy ra trước mắt đã vượt qua phạm vi hiểu biết và năng lực của nó.
Sau đó, Diệp Lâm bước nhanh lên, đi lại chỗ mà chim La Sát chỉ.
Đó là một khu đại trạch xa hoa có diện tích cực kì lớn.
Có thể có được một căn biệt thự cao cấp rộng lớn trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, chứng tỏ chủ nhà là người có thân phận hiển hách, tôn quý đến mức khó có thể tưởng tượng.